"Anh. . ." Bùi Vân Khinh kinh ngạc nhìn anh, "Anh. . . thật sự tin em?!"
Đường Mặc Trầm nghiêm nghị gật đầu.
Có thể cô có đôi lúc tùy hứng. Nhưng, Đường Mặc Trầm hiểu rõ, chuyện như này, cô không có khả năng nói dối.
Mặc dù tất cả những điều này là không thể tin được, nhưng lại chỉ có khả năng này mới có thể giải thích tất cả mọi thứ.
Nếu không, y thuật của cô từ đâu mà có?
Anh mới cách cô một năm, trong một năm, tuyệt đối không thể từ tân sinh viên năm nhất trở thành bác sĩ ngoại khoa lớn.
Trước đây anh chưa từng thấy dáng vẻ làm bác sĩ của cô, nhưng hôm nay ở bệnh viện, anh thật sự đã nhìn thấy, cô tự tin, chắc chắn nói rằng Đoạn Tư Bình sẽ không bị liệt.
Lúc đó, Bùi Vân Khinh trên người tỏa ra một khí chất mà anh chưa từng thấy.
Mấy ngày nay, anh vẫn luôn nghĩ về vấn đề này.
Dù nghĩ tới vỡ đầu cũng không nghĩ ra được lý do, mặc dù lời giải thích của cô có chút kì quái nhưng lại là cách giải thích hợp lý nhất.
"Vậy thì anh. . . sẽ không đưa em vào bệnh viện tâm thần chứ?"
Anh lắc đầu.
"Cô không cố ý lừa em, sau đó. . . đưa em đến gặp bác sĩ tâm lý?"
Anh lắc đầu một lần nữa.
"Vậy thì. . ." Bùi Vân Khinh mím môi, "Anh có còn thích em không?"
Đồ ngốc này!
Giang hai tay ra, ôm cô vào lòng, Đường Mặc Trầm thì thào nói.
"Hiện tại, đã tin chưa?"
Giang hai tay ra, cô ôm chặt lấy eo anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-truong-cao-lanh-cung-chieu-vo-yeu-tan-troi/1085870/chuong-324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.