"Đương nhiên là có. . ." Bùi Vân Khinh âm thầm điều chỉnh cảm xúc, "Trước khi em xảy ra chuyện, chúng ta đã gặp nhau. Khi đó, anh không để ý sinh mệnh của mình để bảo vệ em."
Ở kiếp trước, cô đã trải qua quá nhiều cay đắng.
Giờ phút này, Bùi Vân Khinh cũng không muốn nhắc lại.
Nếu để anh ấy biết, cô đã từng bị bom nổ mà khuôn mặt biến dạng, cô đã từng mấy tháng trời một mình trên giường bệnh, chịu đủ loại đau đớn giày vò, mấy năm trời trên mặt lúc nào cũng phải đeo khẩu trang, chỉ có lúc ăn mới có thể bỏ xuống. . .
Nếu anh biết chắc chắn sẽ tự trách mình.
Đường Mặc Trầm nắm tay lái, nhíu mày, khẽ lắc đầu.
"Thế nhưng, anh vẫn là không làm được."
Nếu lúc đó anh chăm sóc cô chu đáo thì cô đã không chết.
“Làm ơn đi!” Bùi Vân Khinh cố làm cho giọng điệu dễ nghe, “Nếu em không chết thì làm sao quay lại được. . . Vậy nên, anh hẳn nên rất vui vì em đã chết, thế này, em có thể sống lâu hơn mười năm, với lại. . . Em còn có thể thay đổi rất nhiều chuyện."
Đường Mặc Trầm cau mày không nói gì.
Trong lòng như bị có một tảng đá lớn, thật ngột ngạt.
Chỉ cần tưởng tượng cô bị anh ném đến học viện quân sự một mình, cho dù là ngày Tết, cô cũng chỉ có một mình, lẻ loi, trơ trọi, anh hận không thể đấm cho mình mấy cái.
Xe chạy vào tòa nhà Quốc phòng, Đường Mặc Trầm dừng xe lại, Bùi Vân Khinh duỗi tay nắm chặt bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-truong-cao-lanh-cung-chieu-vo-yeu-tan-troi/1085871/chuong-325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.