Nhìn thấy cô một mặt nước mắt, lửa giận của Đường Mặc Trầm gần như biến mất.
Ai nói sẽ đuổi cô đi? Chỉ cho phép cô lừa anh, anh đùa cô một chút cũng không được?
Nam nhân lớn cùng cô gái nhỏ nhau như thế nào?
Nháy mắt đã mềm lòng
Thế là, ngữ khí cũng dịu đi.
"Buông tay."
Trước bởi vì em buông tay, chúng ta đã bỏ lở mười năm, lần nay em sẽ không bao giờ lại buông tay anh!"
Cái gì mà lung tung như vậy!
Còn mười năm!
Đường Mặc Trầm bất lực nhíu mày.
"Nếu em không buông tay, anh làm sao xuống?"
Ách. . .
Bùi Vân Khinh khịt mũi.
"Anh. . . anh không phải gạt em?"
Trước nay đều là cô gạt anh, anh đã bao giờ gạt cô?
Nghĩ đến việc bị bị cô lừa gạt, Đường Mặc Trầm lại cảm thấy phiền muộn.
"Nghĩ anh là em?!"
Đôi mắt cô gái vẫn đầy lo lắng.
"Anh hứa? !"
Bắt gặp ánh mắt của cô, trái tim Đường Mặc Trầm thắt lại.
Ánh mắt cô như thế nào. . .
Ánh mắt như thể, cứ như thể cô vừa buông tay, một giây sau anh sẽ biến mất.
"Anh hứa."
Anh nghiêm nghị nói.
Bùi Vân Khinh sau đó cẩn thận thả ngón tay ra, nhưng vẫn dùng tay nắm chặt tay nắm cửa, nhìn anh ra khỏi ghế lái, xuống xe, lập tức vươn tay nắm lấy góc áo của anh.
"Em biết những gì em sắp nói ra rất khó chấp nhận, nhưng em bảo đảm những gì em nói đều là sự thật."
Bùi Vân Khinh nghiến răng, ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn anh.
"Em. . . Em là mười năm sau sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-truong-cao-lanh-cung-chieu-vo-yeu-tan-troi/1085869/chuong-323.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.