“Chú nhỏ. . . Có phải là long trọng quá rồi không?”
Bất quá chỉ là ở nhà ăn một bữa cơm, hai người bọn họ người mặc lễ phục người mặc âu phục, cái này không khỏi có chút quá khoa trương.
“Đây là lễ tiết cơ bản.” Đường Mặc Trầm đưa tay giúp cô sửa sang lại vài sợi tóc rối, “Đi thôi.”
Anh là Lão đại, anh nói gì chính là cái đó!
Bùi Vân Khinh cũng không cãi lại, ngoan ngoãn theo anh xuống lầu.
Xuống lầu, đi vào phòng khách, Đường Mặc Trầm cũng không đi vào phòng ăn mà cất bước đi hướng cửa.
Bùi Vân Khinh đi nhanh hai bước, đuổi tới bên cạnh anh.
“Chú nhỏ, chúng ta không ăn ở nhà?”
“Ăn bên ngoài.” Đường Mặc Trầm quay sang nhìn cô, “Chúng ta đại khái một tiếng nữa mới đến, em có muốn ăn trước một chút gì hay không?”
Bùi Vân Khinh vội vàng lắc đầu.
Đường Mặc Trầm tiếp tục đi ra ngoài, Bùi Vân Khinh đi theo đằng sau anh ra ngoài đại trạch.
Trên bãi cỏ, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một chiếc phi cơ trực thăng, phi công đang nhàm chán đứng bên ngoài, nhìn thấy Đường Mặc Trầm cùng Bùi Vân Khinh đi tới, vội vàng đem cửa khoang kéo ra.
Đưa Bùi Vân Khinh lên phi cơ, Đường Mặc Trầm cũng theo cô mà ngồi vào bên cạnh.
“Đi thôi!”
Đường Mặc Trầm ra lệnh một tiếng, phi công khởi máy, trực thăng xoáy cánh chuyển động, đem hai người tiến vào bầu trời đêm.
Bùi Vân Khinh quét mắt một vòng nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.
“Chú nhỏ, chúng ta đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-truong-cao-lanh-cung-chieu-vo-yeu-tan-troi/1085764/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.