Lâm Phiêu Tuyết đẩy cửa sổ ra, bắt gặp Vinh Tuệ Khanh đang đứng ngẩn người bên chân tường,
không nhịn được bèn gọi: “Vinh cô nương, có muốn lại đây ngồi một chút không?” Vinh Tuệ Khanh quay đầu lại thấy Lâm Phiêu Tuyết, nhớ tới lời nàng nói ban sáng trong lòng nảy sinh vài suy nghĩ khác thường, gật đầu cười nói: “Vậy làm phiền người rồi.”
Vinh Tuệ Khanh đi đến gian phòng của Lâm Phiêu Tuyết, đảo mắt quan sát một chút trong chớp nhoáng3mới phát hiện ra bên trong được trang trí tinh xảo hơn phòng mình nhiều, hơn nữa xem mức độ sử dụng, nàng ấy ở đây chắc cũng một thời gian rồi. Nhưng dù vậy những thứ này vẫn kém hơn đồ đạc được bày biện trong phòng Đóa Ảnh nhiều. Lại nghĩ đến vị trí gian phòng của Lâm Phiêu Tuyết, cũng là sương phòng giống
mình, trong thoáng chốc Vinh Tuệ Khanh liền hiểu được lời Lâm Phiêu Tuyết nói trước đây “Chúng ta giống nhau” thật1sự có ý gì. Lâm Phiêu Tuyết rót một chén trà cho Vinh Tuệ Khanh, đưa đến trước mặt cô, cười hỏi: “Vinh cô nương đi tới đi lui trong sân làm gì đấy?”
Vinh Tuệ Khanh chớp mắt, không hiểu hỏi lại: “Ta chỉ muốn ra ngoài đi dạo, nhưng các nàng ấy không cho ta đi ra ngoài. Lâm cô nương biết xảy ra chuyện gì sao?” Lâm Phiêu Tuyết lại cười: “Cũng có thể ra ngoài, chỉ là...” Lâm Phiêu Tuyết liếc mắt chính phòng của3Đóa Ảnh: “Phải có đại tiểu thư Đóa Ảnh đi cùng thì người mới có thể đi ra ngoài.” “Làm sao ngươi biết?” Vinh Tuệ Khanh nghi ngờ hỏi.
Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-thien-ky/3125271/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.