Đóa Linh phu nhân đắc ý nói: “Sơn trang Đóa Linh của chúng ta canh giữ ở đây năm trăm năm, cuối cùng cũng đợi được Dị linh còn xuất hiện.” Dứt lời bèn vỗ bả vai thon gầy của Đóa3Ảnh, mỉm cười:
“Lỗi linh căn không dễ tìm. Nghe lão tổ nói qua, đã ba ngàn năm qua ở Đại Sở này không có bị linh căn nào xuất hiện. Lần này xuất hiện lại chính là Lôi linh căn mạnh1nhất trong Dị linh căn. Nếu so với một Thiên linh căn thì còn hiểm hơn rất nhiều! Con phải biết trân trọng cơ hội lần này, cùng ăn cùng ở, cùng tiến cùng ra với Vinh Tuệ Khanh. Ta cho3con thời gian năm năm để con bắt chước con bé ấy giống như đúc, con có làm được không?”
Đóa Ảnh bĩu môi, khinh thường nói: “Con nha đầu nhà quê đó, đầu óc khờ khạo, đâu cần năm năm lâu3như vậy? Ngắn thì nửa năm, dài thì một năm cũng đủ rồi.”
Đóa Linh phu nhân thu lại nụ cười, lắc đầu nói: “Con lơ là như vậy, ta thật sự không an tâm để con gánh vác nhiệm vụ có9ý nghĩa trọng đại với Đóa gia chúng ta. Thôi được, ta phải truyền tin cho các nhánh khác của Đóa gia, đế bọn họ đưa thêm nhiều cô nương Đóa gia qua. Lựa xem ai tư chất tốt nhất thì đến người đó hưởng diễm phúc này.” Đóa Ảnh sốt sắng níu ống tay áo Đóa Linh phu nhân, năn nỉ: “Tổ cô cô! Tổ cô cô! Người rõ ràng là tổ cô cô của Ảnh nhi cơ mà, sao lại đưa chuyện tốt này làm lợi cho người ngoài như vậy?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-thien-ky/3125272/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.