*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mạnh Lâm Chân đợi cả buổi, thấy Vinh Tuệ Khanh vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, có chút ngượng ngùng sờ sờ mũi, tự nói chuyện: “Điều quan trọng nhất là đoạn tình. Tình này không chỉ là tình yêu nam nữ, còn có tình cha mẹ, con cái. Ngươi trải qua trước đó là tình cha mẹ.” Nói xong cẩn thận dè dặt nhìn Vinh Tuệ Khanh: “Ngươi có thể nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi làm thế nào nhìn thấu màn ảo cảnh kia không?” Chỉ có người nhìn thấu tình cha mẹ rồi, mới có thể buông bỏ thoát ra khỏi ảo cảnh của Lang Hoán Bảo Kính.
Trong lòng Vinh Tuệ Khanh thầm nghĩ, Lang Hoán Bảo Kính có thể biến hóa theo tâm lý con người, tùy ý biến3đổi hoàn cảnh, thật sự không tầm thường. Chỉ là tình cha mẹ này đối với Vinh Tuệ Khanh mà nói, cũng không phải là mấu chốt gì không vượt qua được. Bởi vì làm người hai kiếp, từng có hai đời cha mẹ, đó là ưu thế được trời cho của cô.
Một tình cảm bình thường có thể khiến người nhìn không thấu, không phải vì quá phức tạp mà là vì quá đặc biệt. Bất luận là loại tình cảm gì, cũng sẽ có yếu tố đặc biệt trong đó.
Tình cha mẹ cũng như vậy. Dưới tình huống bình thường, trong kí ức của đa số mọi người chỉ nhớ được một đời cha mẹ. Nhưng Vinh Tuệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-thien-ky/2416119/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.