*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 
Một thân quần áo với vải đỏ và hoa văn như ý, chiếc váy lá tảo màu xanh đậm phía dưới. Mái tóc búi lên cài một bộ bát bảo bằng trân châu, mặt như trăng tròn, mắt như hạnh. Mặc dù đã có tuổi nhưng được bảo dưỡng rất tốt, da dẻ trắng nõn nhẵn nhụi, không hề có nếp nhăn trên mặt. 
Vinh Tuệ Khanh hờn dỗi kêu lên: “Mẹ... người con đau quá!” 
Rốt cuộc vẫn là con gái ruột của mình, hơn nữa là con gái mà mình ba mươi tuổi đầu mới sinh. Bởi vì đứa con này, địa vị của bà ở Vinh gia được nâng cao, làm cho mặt mày một đám3tiểu thiếp dung mạo xinh đẹp đen như đáy nồi, hơn nữa cũng không còn tác oai tác quái trong nhà, vì vậy bà mới cưng chiều cô nhiều như thế. 
Vinh phu nhân thở dài, ngồi ở đầu giường Vinh Tuệ Khanh, vươn tay nhẹ nhàng vuốt tóc con gái, nói: “Vết thương trên mông con mới thoa thuốc rồi. Đợi tan máu bầm thì sẽ đỡ thôi. Sau này đừng bao giờ bướng bỉnh như vậy nữa. Con cũng biết, mạng người quan trọng. Nếu Mạnh thiếu gia có gì không may xảy ra ở nhà chúng ta, sẽ xuất hiện mâu thuẫn giữa cha con và Mạnh tướng quân.” 
Vinh Tuệ Khanh bĩu môi, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-thien-ky/2416118/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.