*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Song ông trời chưa từng để cô được như ý nguyện.
“Tuệ Khanh, Tuệ Khanh, dậy đi. Bữa sáng chuẩn bị xong rồi. Bên ngoài đổ tuyết lớn, hôm nay con không cần đi núi Lạc Thần.” Là tiếng nói của người mẹ dịu dàng không màng danh lợi đang lải nhải bên tai cô.
Vinh Tuệ Khanh mở mắt, ngồi dậy duỗi người, ôm cánh tay của mẹ đang ở bên mép giường làm nũng nói:
“Mẹ, giao thừa rồi, để con ngủ thêm một chút đi mà?”
Âm thanh nhõng nhẽo của con gái nhỏ khiến cho lòng người lớn mềm nhũn đi: “Được, được, đương nhiên được rồi. Nhưng tốt xấu gì con cũng ăn một chút đi rồi hãy ngủ tiếp. Hôm qua con ăn không nhiều mẹ sợ con sẽ đói.”
Nói như vậy, hình như Vinh Tuệ Khanh thật sự3cũng có hơi đói, vội vén chăn định đứng lên.
Giường được sưởi đến nóng ấm nên cô không hề cảm thấy lạnh chút nào.
Nhưng mới ngồi dậy từ giường một cái cô mới cảm thấy trong phòng lạnh lẽo đến thấu xương.
“Tại sao không có lò sưởi?” Vinh Tuệ Khanh mơ mơ màng màng hỏi. Cô nhớ rõ khi vào ngày đông, trong phòng của cô sẽ có một bếp lò, một ngày mười hai canh giờ đều không nghỉ.
Vừa dứt lời, trong góc phòng xuất hiện cái bếp lò một cách thần kỳ, giống y hệt cái bếp lò trong ký ức của cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-thien-ky/2416143/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.