🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Sau khi tiếng chuông chính thức vào lớp vang lên, mẹ Mã Hoành đã rời khỏi trường.

Bà ta làm sao nỡ rạch lên mặt con trai mình một vết thương nghiêm trọng như vậy, hơn nữa bà ta cũng đã thấy rõ thái độ của Tuỳ Khâm.

 

Cầu xin anh thật sự không có tác dụng.

Cậu thiếu niên này vô cùng bình tĩnh.

Lâm Bạch Du đi theo bóng lưng của Tuỳ Khâm trở về lớp học, thấy anh ngồi xuống như không có chuyện gì, giống như không hề trải qua sự ràng buộc đạo đức vừa rồi vậy.

Tần Bắc Bắc ôi một tiếng: “Tuỳ Khâm vẫn rất kiên định.”

Cô ấy rất khâm phục anh.

Trên đời này, không có miệng của ai là kín kẽ cả. Sau hai tiết học, trong vài nhóm chat riêng trong trường và cả trên Tieba đều là chủ đề liên quan đến Tùy Khâm.

Nói rằng anh lạnh lùng, nói vết thương của anh rất đáng sợ.

 

[Bạn học trước đây của tôi nhìn thấy, nói là trên mặt cậu ấy có một vết thương rất lớn, sao lại đối xử với trai đẹp như vậy!]

[Mã Hoàng bị trừng phạt đúng tội!]

[Trước đây Tuỳ Khâm là người có công lớn của đội bóng rổ, Mã Hoành không chỉ không cảm kích, mà còn ra tay tàn nhẫn như vậy?]

[Mẹ của Mã Hoành cũng rất đáng thương…]

[Mẹ đáng thương, nhưng con trai thì không, bình thường quản lý chặt vào thì sẽ không có kết quả như bây giờ.]

Cuối cùng cuộc thảo luận cũng vẫn rơi lên người Tuỳ Khâm.

Dù là nam sinh hay nữ sinh, bởi vì không có hình nên không biết vết thương của anh là như thế nào, liệu có để lại sẹo hay không.

Lâm Bạch Du cũng lo lắng vấn đề này.

Theo như suy đoán của cô, có thể là anh có thể chất không để lại sẹo, vì vết thương trên cổ tay lần trước của Tuỳ Khâm đã biến mất rồi.

Nghĩ đến đây, Lâm Bạch Du đột nhiên nhớ ra.

Đây là chuyện bị cô quên mất.

Vết thương trên cổ tay Tuỳ Khâm chắc chắn là vết trầy xước hôm cô gặp tai nạn xe, lúc đó y tá còn kinh ngạc hỏi tại sao cô không có chuyện gì cả.

Lâm Bạch Du hơi yên tâm hơn một chút.

Là bạn thân nhất của Tuỳ Khâm, đương nhiên Phương Vân Kỳ và Tề Thống bị rất nhiều người hỏi, anh không có gì để nói sao?

“Đây thì xem là gì, cũng đâu phải là A Khâm khiến cậu ta không thể đi học, là do cậu ta bị trừng phạt đúng tội, tự mình tạo nghiệt không thể sống.”

“Đội bóng rổ có cậu ta thật là không có mắt nhìn.”

Nói đến đội bóng rổ, Phương Vân Kỳ lại một bụng lửa giận: “A Khâm, cậu sẽ không tham gia thi đấu chứ?”

Tuỳ Khâm nói: “Không đi.”

Dù anh nói như vậy, nhưng vẫn có người không tin.

Bên đội bóng rổ vẫn luôn mong mỏi anh trở lại, dùng cách cứng không được, vậy thì dùng cách mềm vậy. Nhưng suy nghĩ này vừa nảy ra, thì đã nhìn thấy vụ của mẹ Mã Hoành.

Mẹ nó, Tuỳ Khâm chịu đồng ý với bọn họ mới là lạ.

Buổi trưa, Tần Bắc Bắc và Lâm Bạch Du đến căn tin.

Lần trước chạm mặt Từ Phi Phi ở căn tin, lần này cũng vậy, hơn nữa còn gặp ngay trước cửa căn tin. Lúc đầu cô ta không nhìn thấy Lâm Bạch Du, sau đó bước nhanh qua.

“Lâm Bạch Du!”

Lâm Bạch Du quay đầu.

Từ Phi Phi: “Tôi có việc tìm cậu.”

Tần Bắc Bắc khoanh tay trước ngực: “Cậu và bạn cùng bàn của tôi có thể có chuyện gì để nói chứ.”

Từ Phi Phi thấy cô ấy ngăn cản, nhìn về phía Lâm Bạch Du: “Chuyện liên quan đến Tùy Khâm.”

Lâm Bạch Du nhướng mày, cô biết Từ Phi Phi thích Tuỳ Khâm, những món quà cô ta tặng đều bị anh từ chối, nhưng mà chuyện này thì liên quan gì đến cô chứ.

Tần Bắc Bắc quay đầu: “Mặc kệ cậu ta, ăn cơm quan trọng hơn.”

Từ Phi Phi vẫn luôn nhìn chằm chằm cô, Lâm Bạch Du nghĩ nghĩ: “Bên cửa bên kia không có nhiều người, có chuyện gì cứ nói thẳng.”

Tần Bắc Bắc đi theo cô không rời nửa bước.

Ai biết được Từ Phi Phi sẽ làm ra chuyện gì chứ.

Lúc này, người đến căn tin đều đi thẳng vào cửa sổ xếp hàng, vì vậy bên cạnh cửa lớn vô cùng trống vắng, cách bàn ăn cũng rất xa.

“Tuỳ Khâm bị thương, có liên quan đến cậu.”

Từ Phi Phi nói bằng giọng điệu khẳng định.

Tần Bắc Bắc ngạc nhiên, sao cô ấy không biết chuyện này vậy?

Lâm Bạch Du gật gật đầu, không phủ nhận.

Từ Phi Phi thấy cô thừa nhận, cắn môi: “Cậu không chút tổn hại nào, còn Tuỳ Khâm lại bị thương ở mặt, chuyện nghiêm trọng như vậy, cậu không hề có chút áy náy nào sao?”

Sao Lâm Bạch Du lại không áy náy được chứ.

Thậm chí cô không chỉ áy náy về chuyện này.

Từ Phi Phi nói thẳng: “Cậu đến gần Tuỳ Khâm, không có lợi gì cho cậu ấy cả.”

Tần Bắc Bắc nghe ra được mục đích của cô ta, xen vào: “Tuỳ Khâm còn chưa nói gì, cậu ở đây giọng khách át giọng chủ cái gì chứ.”

Lâm Bạch Du cảm thấy cô ta dùng sai từ rồi, nhưng bây giờ không phải là lúc đắn đo chuyện này.

Không ai để ý cách dùng từ của cô ta, Từ Phi Phi cười lạnh: “Từ Khâm dám nói sao? Ai biết được lỡ cậu ấy vừa mở miệng, cậu sẽ khóc lên thì sao.”

Tần Bắc Bắc trừng mắt: “Cậu thả rắm, cậu tưởng là cậu à.”

“Tôi sẽ không khóc.” Lâm Bạch Du mở miệng, nhìn Từ Phi Phi: “Còn nữa, tôi cũng không làm được theo yêu cầu của cậu.”

Cô không đến gần Tuỳ Khâm thì làm sao bồi thường cho anh được.

Nếu cách anh xa như vậy, vậy cô sẽ thành người không có lương tâm rồi.



Cho dù là từ chối thì cũng phải chính miệng Tuỳ Khâm nói, chứ không phải là người khác.

Từ Phi Phi: “Cậu!”

Lâm Bạch Du: “Tôi sẽ cố gắng chăm sóc tốt cho cậu ấy.”

Từ Phi Phi trừng to mắt, không dám tin: “Đây là lời cậu nên nói sao? Một người khiến cho Tuỳ Khâm bị thương như cậu dựa vào đâu mà nói như vậy?”

Không ngờ Lâm Bạch Du lại nghiêm túc hỏi ngược lại: “Cậu ấy vì tôi mà bị thương, nên tôi chăm sóc cậu ấy, đây không phải là chuyện rất bình thường sao?”

Từ Phi Phi nhất thời không phản bác nổi.

Cô ta nhìn Lâm Bạch Du và Tần Bắc Bắc rời đi, tức đến dậm chân.

“Không phải cậu không ăn trứng sao?”

Lâm Bạch Du thấy Tần Bắc Bắc không chút do dự mà lấy một quả trứng luộc, nghi ngờ hỏi.

Tần Bắc Bắc: “Bây giờ thích ăn rồi.”

Không chỉ không giảm béo nữa, mà mỗi thứ đều lấy một ít, trông mâm cơm đủ màu sắc.

Đôi mắt sắc sảo của cô ấy nhìn quanh căn tin: “Có nhìn thấy bàn trống nào không?”

Lâm Bạch Du vừa nhìn đã thấy Tùy Khâm: “Tớ nhìn thấy Tùy Khâm rồi.”

“Cậu cũng chỉ có thể nhìn thấy Tùy Khâm thôi.” Tần Bắc Bắc châm chọc, kéo cô đi qua bên đó. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.

Phương Vân Kỳ thấy hai cô đi qua, định chủ động nhường chỗ, kết quả là ngồi cùng một bên với Tần Bắc Bắc, để Lâm Bạch Du và Tuỳ Khâm ngồi ở đối diện.

Nhìn thấy Phương Vân Kỳ có mắt nhìn như vậy, Tần Bắc Bắc miễn cưỡng cho phép cậu ấy ngồi bên cạnh mình.

Lần này Lâm Bạch Du lấy thêm một phần cà rốt. Trước đây cô kén ăn, Liễu Phương thường hay nói với cô, ăn nhiều cà rốt sẽ tốt cho cơ thể, còn có thể chữa lành vết thương.

Khi đó cô thường từ chối bằng cách nói là cô chẳng cần đến tác dụng cuối cùng.

Bây giờ, tất cả đều vừa đúng.

Lâm Bạch Du đẩy qua, nhỏ giọng nói: “Tuỳ Khâm, cậu ăn cái này nhiều một chút.”

Ngay từ đầu Tuỳ Khâm đã biết cô ngồi ngay bên cạnh anh chắc chắn là có gì đó muốn làm, lần trước là thịt chua ngọt, lần này là cà rốt.

“Tuỳ Khâm, sao cậu có thể ăn cái này.” Phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói.

Phương Vân Kỳ lẩm bẩm: “Lại đến rồi.”

Lâm Bạch Du cảm thấy, căn tin đúng là một nơi thị phi.

Từ Phi Phi đi từ phía sau đến, trong tay cầm một hộp cơm: “Cậu chăm sóc như vậy sao? Sơ sài như vậy? Cậu ấy là người bệnh đó.”

Cô ta đặt hộp cơm lên bàn, đẩy phần cà rốt qua một bên: “Hôm nay tớ mang theo cua, là cua lông đó, cậu thử đi.”

Lâm Bạch Du sợ Tùy Khâm thật sự ăn, kéo kéo ống tay áo của anh.

“Cậu không thể ăn cua lông, không tốt cho vết thương.”

Từ Phi Phi nhìn chằm chằm tay cô, trong mắt toé lửa, sau khi nghe thấy câu này, sắc mặt đột nhiên tái nhợt. Cô ta quên mất chuyện này.

“Xin lỗi, tớ quên mất.”

“Cậu không cần nhớ.” Tuỳ Khâm hờ hững nói: “Sau này cũng không cần.”

Từ Phi Phi vô cùng mất mát: “Chẳng lẽ cậu muốn ăn đồ của cậu ta sao?”

Lâm Bạch Du nghe thấy, lập tức đẩy cà rốt lên trước: “Ăn cái này đi, ăn nhiều một chút, sẽ mau lành hơn.”

Từ Phi Phi: ?

Tuỳ Khâm nghe thấy lời bịa đặt của Lâm Bạch Du, nhìn thấy đáy mắt cô đầy sự mong đợi.

Dù là ai cũng không nỡ lòng từ chối.

Cho dù là anh.

Cuối cùng Tuỳ Khâm miễn cưỡng ăn một miếng cà rốt để kết thúc trận đối đầu này, Lâm Bạch Du vui vẻ, còn Từ Phi Phi thì tức đến bỏ đi.

Một lần thành công có nghĩa là sẽ có lần hai.

Bởi vì kẹo dẻo vitamin của Lâm Bạch Du là của con gái ăn, nên không cho anh được, lần thứ hai cô đổi thành viên vitamin và viên canxi.

Mặc dù hình như anh không cần bổ sung canxi.

Đến mức mà hôm sau Tuỳ Khâm đến trường, nhìn thấy trong hộc bàn của mình đầy chai lọ, anh còn tưởng là tủ của bà cụ nào đó, chứa đầy thực phẩm chức năng.

“…”

Anh ngẩng đầu, bàn tay cong xuống, kéo lưng ghế của cô gái ngồi hàng trước.

Lâm Bạch Du đang lật sách, chiếc ghế đang ngồi đột nhiên bị ngã ra sau, cô giật mình một cái, giọng nói trong trẻo của cậu thiếu niên vang lên từ phía sau: “Lấy đồ về.”

Lâm Bạch Du từ chối: “Tôi không lấy, cho cậu bổ sung dinh dưỡng đó, cậu uống hết đi.”

Tuỳ Khâm nhíu này, hỏi ngược lại: “Tôi bị loãng xương sao, cần nhiều viên canxi như vậy làm gì.”

Lâm Bạch Du ờ một tiếng: “Vậy cậu chỉ có thể trả lại canxi cho tôi thôi.”

Cô gái này vô cùng ngang ngược, có thể không lấy chai nào thì sẽ không lấy chai đó, Tuỳ Khâm nắm hai chai canxi trong tay, lướt qua vai cô, đưa đến trước mặt cô.

Lâm Bạch Du nhận lấy.

Cô quay lưng về phía Tùy Khâm, không nhịn được mà cong môi.

Như vậy không phải đã tặng được vitamin rồi sao.

Bình thường, thời gian cắt chỉ sau khi khâu vết thương là một tuần, vì vậy Lâm Bạch Du nhẩm tính thời gian, tuần này cô phải tham gia cuộc thi vẽ, hôm cuối tuần phải kết thúc thật sớm mới có thể kịp.

Cô không nói cho Tuỳ Khâm biết, bởi vì chắc chắn anh sẽ không chịu.

Lâm Bạch Du xin nghỉ một ngày thứ sáu và buổi sáng thứ bảy, tin tức lan truyền trong lớp, mọi người ai cũng biết cô tham gia cuộc thi vẽ.

Chuyện lần trước của cô vẫn còn đang lan truyền, lần này có không ít bạn học đều chúc cô thi đấu thuận lợi.

Lâm Bạch Du ngại ngùng.

Thậm chí lớp trưởng còn tìm cơ hội hỏi: “Nếu cậu có thời gian, có thể giúp lớp làm báo tường không? Báo tường của lớp chúng ta vẫn luôn đội sổ.”

Lâm Bạch Du nhắc nhở: “Tôi chưa từng vẽ bằng phấn bao giờ.”

Lớp trưởng: “Có khác gì vẽ tranh đâu, chắc chắn cậu có thể hoàn thành. Bạn học Lâm, vinh dự của lớp 12/1 giao cho cậu đấy.”



Lâm Bạch Du nói trước: “Nếu xấu thì đừng trách tôi đấy.”

Lớp trưởng rất có lòng tin: “Xấu gì chứ, mau nhổ đi, cậu là bàn tay thần, có thể vẽ ra tội phạm ngay tại chỗ, vẽ ra người chỉ mới gặp một lần cơ mà.”

Lâm Bạch Du còn chưa kịp cảm thấy ngại ngùng.

Người ngồi hàng sau đã thấp giọng cười một tiếng.

Lớp trưởng gãi đầu, cũng cảm thấy hơi ngại ngùng: “Tôi cũng chỉ là nhấn mạnh một chút, nhấn mạnh, đúng là vậy.”

Lúc qua đây, cậu ta thấy Tùy Khâm còn đang nằm sấp trên bàn ngủ, ai biết anh lại nghe thấy hết.

Lớp trưởng tỏ vẻ chính nghĩa: “Bạn học Tuỳ Khâm, là một nhân chứng tận mắt nhìn thấy, chẳng lẽ cậu không đồng tình sao?”

Lúc trước, Lâm Bạch Du đã tự nhận mình là nhân chứng của Tuỳ Khâm.

Hôm nay, Tuỳ Khâm lại được xem là nhân chứng của Lâm Bạch Du.

Lâm Bạch Du quay đầu qua, Tuỳ Khâm đang dùng tay chống lên bên má nguyên vẹn không bị tổn hại, cụp mắt giở đề, giống như người vừa phát ra tiếng không phải là anh vậy.

Nghe thấy vấn đề của lớp trưởng, ánh mắt cô sáng rực.

Tuỳ Khâm chạm vào ánh mắt của cô: “…”

“Đồng tình.”

Lớp trưởng lập tức nói: “Tôi đã nói rồi mà!”

Cậu ta làm tan đi sự xấu hổ của mình, linh hoạt lanh lẹ, vội vàng đáp lại Lâm Bạch Du một ánh mắt rồi trở về chỗ của mình.

Lâm Bạch Du chớp chớp mắt với Tuỳ Khâm, trong lòng hơi nhảy nhót.

Thời gian chớp mắt đã đến thứ năm.

Ngày hôm sau Lâm Bạch Du không cần đến trường, nên buổi tối sau khi kết thúc giờ tự học, cô đi theo sau Tuỳ Khâm.

Kết quả lần này vận may cũng chẳng có tác dụng, vừa ra khỏi cổng trường đã bị phát hiện rồi.

Phương Vân Kỳ và Tề Thống hi hi ha ha, nhìn thấy cô gái bị Tuỳ Khâm bắt gặp, bỏ chạy trước như một làn khói. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.

Tuỳ Khâm cúi đầu: “Lại muốn theo đến phố Nam Hoè?”

Anh nhìn đôi mắt đen láy của cô gái, cô không trả lời, một lúc lâu sau mới đột nhiên hỏi một vấn đề khác: “Tuỳ Khâm… chuyện đó…”

Đôi môi đỏ hồng của cô mở rồi đóng, một lúc lâu cũng không nói ra được.

Tuỳ Khâm nhìn mãi rồi mê mẩn.

Anh dời mắt đi: “Lắp bắp cái gì?”

Trong giọng nói của cậu thiếu niên còn mang theo chút ý tứ kỳ lạ.

Lâm Bạch Du nói: “Ở phố Nam Hoè không tốt, ảnh hưởng đến việc dưỡng thương, việc học của học, Tuỳ Khâm, cậu có muốn… dọn ra ngoài ở không?”

“Dọn đi đâu?”

“Nhà tôi có dư phòng…”

Lâm Bạch Du tưởng là anh động lòng rồi, định dọn dẹp phòng tranh của cô cho anh ở, hoặc là cô sẽ ngủ cùng mẹ, nhường phòng ngủ của cô cho Tuỳ Khâm.

Nếu như mẹ cô biết, bà chắc chắn sẽ đồng ý.

Tuỳ Khâm nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa: “Nhà cậu?”

“Cậu chắc chắn là không phải có mục đích khác chứ?”

Lâm Bạch Du nghe hiểu ý của anh, mặt hơi đỏ lên: “Đương nhiên là không phải!”

Tuỳ Khâm điềm tĩnh: “Nghe có vẻ giống vậy.”

Lâm Bạch Du hỏi thẳng: “Cậu có dọn không?”

Tuỳ Khâm nhìn thấy trong mắt cô là sự mong chờ, anh dời mắt đi: “Không dọn.”

Giọng của anh hơi trầm xuống.

Chẳng qua cũng là vì áy náy.

Trước kia cô đâu có đưa ra lời đề nghị này.

Đột nhiên trong lồng ngực của Tuỳ Khâm trào lên sự không vui bí bách nhưng lại khó phát hiện ra.

Thứ mà anh muốn… dường như không phải như vậy.

Lâm Bạch Du nghe thấy anh không chịu dọn qua, cũng không cảm thấy ngạc nhiên, bởi vì đối với Tuỳ Khâm, việc này còn hơn cả việc nhận đồ ăn.

Trừ khi cô có thể tìm ra được một lý do mà anh không cách nào từ chối.

Bầu không khí đột nhiên im lặng đi.

Đèn đường bên ngoài trường và đèn từ các cửa hàng đều mở lên, xung quanh là học sinh của THPT Số 8 đi ngang qua, lén lút nhìn qua bên này.

Mắt mày của Tuỳ Khâm bị ánh sáng chia cắt.

Lâm Bạch Du nghe thấy anh hỏi: “Cậu không hối hận sao?”

So với hai luồng cảm xúc đang đấu tranh trong lòng anh lúc này, thì Lâm Bạch Du kiên định hơn nhiều: “Hối hận chuyện gì?”

Tuỳ Khâm khẽ mím môi: “Chuyện còn chưa xác định.”

Giây phút này, anh cũng xem như là đã âm thầm thừa nhận quan hệ đặc biệt giữa hai người.

Thế mà anh lại chủ động nhắc nhở cô xác định.

Nhưng chỉ có một cách để xác định tất cả những chuyện này.

Cô không ngừng nghĩ, tại sao Tuỳ Khâm lại tốt như vậy chứ. Rõ ràng anh có thể yên tâm thoải mái tiếp nhận sự bồi thường của cô, tiếp nhận sự áy náy của cô, chứ không phải là từ chối cô hết lần này đến lần khác.

Mắt Lâm Bạch Du chua xót, cố gắng khiến giọng của mình giống như bình thường. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.

“Tôi không muốn cậu bị thương nữa.”

“Tôi cảm thấy, trong lòng tôi xác định là đủ rồi.”

 

------oOo------

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.