Giọng nói dịu dàng của cô gái vang lên bên tai.
Đáy mắt Tuỳ Khâm đen bóng, chỉ có vài chấm là do bị ánh sáng chiếu vào: “Nếu như không phải, người bị thương sẽ là cậu, không phải tôi.”
Nhưng Lâm Bạch Du không chắc chắn.
Cô bị thương thì có thể biến mất, nhưng nếu chuyện đó là thật thì anh sẽ bị thương.
Lâm Bạch Du thấy anh tích cực như vậy, cô mím môi, đưa tay ra, nếu anh đã muốn xác định, vậy thì cứ xác định là được.
Lâm Bạch Du cầu xin: “Một vết nhỏ là được rồi.”
Giống như lần ngón trỏ bị thương vậy.
Tuỳ Khâm nhìn cánh tay trắng mịn đưa ra trước mặt mình, lòng bàn tay mở ra, bên trong non mịn, năm ngón tay thon nhỏ.
Vừa nhìn là biết không cần phải tự mình làm gì bao giờ.
Nếu như rạch một đường lên đó, nhất định sẽ rất rõ ràng.
Giống như vật quý được cất giấu trong bảo tàng đột nhiên xuất hiện một vết nứt, dù là ai cũng sẽ xót.
Tùy Khâm không nhúc nhích, Lâm Bạch Du cho rằng anh đang do dự, sâu trong lòng cô hơi cười thầm, lập tức rụt ra sau.
Không ngờ hai đầu ngón tay của cô bị bắt lại.
Ngón tay của cậu thiếu niên kẹp lấy ngón tay cô, nhiệt độ cơ thể của anh cao hơn cô, làm bỏng da cô đến càng nóng cháy hơn.
Móng tay của anh bấm vào đầu ngón tay của cô, hơi dùng sức.
Lâm Bạch Du vẫn chưa cảm nhận được sự đau đớn, đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-tat-se-phu-ho-anh/2826705/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.