Phía trước có tiếng trò chuyện của cô gái và chàng trai, không rõ ràng lắm.
Phía cửa sau, Lâm Bạch Du và Tuỳ Khâm đang giằng co.
Lâm Bạch Du biết Tùy Khâm không muốn để cô làm, nhưng lại lo anh không để tâm, cảm thấy vết thương lành là được rồi.
Lâm Bạch Du đoán lời nói bình thường sẽ không có tác dụng, quyết định dùng chiêu khích tướng.
Cô nhẹ giọng nói: “Tuỳ Khâm, không phải là cậu sợ tôi nhìn thấy chứ?”
“Nếu là như vậy, vậy cậu tự làm đi, tôi ở đằng sau nhìn, sẽ không nhìn thấy vết thương của cậu đâu.”
Tuỳ Khâm nhả ra bốn chữ: “Cậu nghĩ nhiều rồi.”
Lâm Bạch Du lập tức nói: “Vậy tại sao cậu không để tôi nhìn, tại sao không để tôi giúp cậu, cũng đâu có gì đâu.”
Tuỳ Khâm híp mắt: “Nam nữ thụ thụ bất thân, biết không?”
Lâm Bạch Du không thèm nghe anh nói linh tinh, không chút do dự mà nói: “Đã là thời đại gì rồi, vậy mà cậu còn cổ hủ như thế.”
“…”
Lâm Bạch Du nhân lúc Tùy Khâm không còn gì để nói, đưa tay chạm vào mặt anh.
Cậu thiếu niên hơi nghiêng mặt đi, muốn tránh khỏi tay cô, ngón tay thon trắng của cô vốn định chạm vào mặt, bây giờ lại vô tình chạm vào quai hàm.
Nhẹ nhàng lướt qua, dịu dàng như gió.
Lâm Bạch Du thấy anh như vậy, cũng dần mất kiên nhẫn, một tay khác quay mặt anh lại.
Tùy Khâm không ngờ tới cô lại trực tiếp như vậy.
Lâm Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-tat-se-phu-ho-anh/2826703/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.