Lâm Bạch Du từng nghĩ đến rất nhiều tình huống có khả năng xảy ra, nhưng không ngờ được Tuỳ Khâm lại trả lời như vậy. Sao cô nghe không hiểu gì thế này.
Chẳng lẽ cô đã đoán nhầm rồi?
Nhưng lúc đó anh hỏi một cách trùng hợp như vậy, không phải là có ý muốn nói với cô sao?
Tuỳ Khâm nhìn thấy rõ ràng Lâm Bạch Du ngẩn ra hai giây.
Những câu hỏi mà Lâm Bạch Du vốn chuẩn bị đã bị câu nói này của anh ép về hết, nếu chính chủ đã không thừa nhận, cô có đoán đúng thế nào thì cũng chỉ là tự mình suy đoán.
Trước giờ anh luôn lạnh nhạt.
Là do trước đó cô tự mình cho rằng quan hệ với anh đã tốt hơn rồi.
Tiếng nói của Hoàng Trạch và Hoàng Hồng Anh vẫn truyền đến.
Tuỳ Khâm nói: “Về đi.”
Lâm Bạch Du ờ một tiếng, trước khi đi không nhịn được mà nói: “Cậu cẩn thận… vết thương.”
Bây giờ, đến nói hai chữ vết thương thôi cô cũng thấy sợ hãi.
Phố Nam Hoè rất tối, không có đèn đường, chỉ có thể dựa vào ánh đèn của những nhà hàng xóm bên cạnh, phiến đá xanh trên đường đã vỡ không ít, cô rất dễ giẫm phải những cái hố nhỏ đó.
Giật mình một cái.
Tuỳ Khâm nhớ đến hôm đầu tiên cô đến phố Nam Hoè, cũng hoảng hốt lo sợ mà né khỏi những vũng nước đó.
Lâm Bạch Du có thể nằm mơ thấy anh, có lẽ là vì quan hệ tồn tại trước kia giữa hai người.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-tat-se-phu-ho-anh/2826708/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.