Cô đang nói chuyện với ba nuôi, thỉnh thoảng lại quay ra phía cửa sổ xemChính Vũ có tới không.
Một lát sau, quản gia mang theo một bình nước tiến tới “Lão gia, tất cả đãchuẩn bị xong rồi ạ.”
“Vậy chúng ta xuất phát thôi.” Doãn Lương Kiến đứng lên, mỉm cười hiền từnhìn Mân Huyên “Mân Huyên, ba đi thăm dì Phương, con có muốn đi cùng không?”
“Dạ thôi, ba nuôi, con không quấy rầy hai người đâu.” Cô liên tục xua tay, dùsao cô và dì Phương đó cũng không có quan hệ gì, nếu đi thực sự cô cũng chẳngbiết nói gì.
“Lão gia mau đi thôi, không chút nữa thiếu gia mà biết ngài đi thăm bà Phươnglà sẽ tức giận đó.”
“Phải, phải, đi thôi.” Quản gia và ba nuôi thì thầm, mau chóng ra khỏinhà.
Chuyện của bọn họ trong quá khứ cô cũng không thật rõ ràng, chỉ nghe Chỉ Daonói dì Phương đó là người thứ ba đã phá hoại gia đình của Doãn Lạc Hàn, nhưng côcũng không có nhiều ấn tượng lắm. Dù sao bây giờ dì ấy cũng mắc bệnh nặng nhưvậy, nếu thật sự có chuyện kia trong quá khứ thì thôi cũng coi như dì ấy đã phảitrả giá rồi,
Hôm qua khi nghe ba nuôi nhắc lại chuyện quá khứ, có thể thấy rõ ràng là khiđó tình cảm của ba nuôi và mẹ Doãn Lạc Hàn vẫn còn rất tốt, vậy rốt cục là vìchuyện gì mà sau đó mối quan hệ lại chuyển biến xấu như vậy? Hơn nữa nghe banuôi nói, có thể nhận ra ba mẹ cô cũng có liên quan… Rốt cục mọi chuyện là nhưthế nào??
Cô ngồi xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-roi-ma-vuong-tong-tai/1996151/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.