Cô lạnh lùng cười, trong mắt ẩn ẩn có nước mắt “Tôi không lạ gì mấy trò bồithường xa xỉ của tổng tài các anh.”
Rồi cô quay đầu sang hướng cửa sổ, cố che giấu nước mắt.
Tuy không nhìn thấy mặt cô, nhưng hắn có thể cảm nhận được sự bất thườngtrong giọng nói của cô. Hắn thở dài, cúi người ôm chặt lấy cô, mặc cho cô giãydụa cũng không buông tay.
“Anh còn muốn nói với em một câu… anh xin lỗi……” Hắn dụi dụi vào má cô, giọngnói đầy ôn nhu, đáng thương “Anh rất yêu em……”
“Tôi không cần…… Không cần…… Tôi không muốn nghe anh nói những lời dối tráđó……” Cô quật cường trả lời, điên cuồng giãy dụa trong lòng hắn.
Muộn rồi… hiện tại hắn còn nói những lời như vậy có ý nghĩa gì nữa chứ…… Nếuđổi lại là hắn, chỉ dùng 3 chữ đơn giản, hắn có thể quên đi tất cả những tổnthương được hay không?
Huống hồ, cô cái gì cũng không biết, không biết vì sao hắn hận cô như vậy, vìsao lại đối xử với cô như vậy. Cô chỉ biết, cô hận hắn.
Hắn dựa vào cái gì lại đối xử với cô như vậy? Dựa vào cái gì?
Cô là người, cô không phải là vật để hắn có thể thoải mái trêu đùa, khi vuivẻ thì âu yếm, khi tức giận lại làm nhục cô, đem tất cả mọi chuyện trút hết lênđầu cô như vậy….
Cô sợ, cô thật sự sợ… Cô không dám tin hắn… Cô đã từng tin tưởng hắn một lầnrồi… Cô sợ một lần nữa sẽ phải chịu đau khổ………
“Huyên, đừng kích động, em nghe anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-roi-ma-vuong-tong-tai/1996152/chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.