Hắn không để ý tới hai người đang mắt chữ A mồm chữ O nhìn mình, thản nhiênhỏi “Hai người đang làm gì vậy?”
Ba nuôi trở lại trạng thái bình thường trước nàng, đằng hắng một cái rồi nói“Chúng ta chuẩn bị chạy thi, từ đây chạy tới cái cây cổ thụ kia kìa.”
Doãn Lạc Hàn nheo mắt, nhìn về phía mục tiêu, vừa khởi động chân tay, vừanhàn nhã nói “Tôi cũng muốn thi.”
“Tốt, vậy chúng ta cùng thi xem ai đến đích trước nha.” Doãn Lương Kiến vuivẻ cười ha ha. Hắn và con trai đã lâu không hòa thuận như vậy, cảm thấy thật sựrất hưng phấn.
Thấy ba nuôi đang cao hứng như vậy, cô cũng không nói gì nữa, nhìn hai ngườihọ đã sẵn sàng chạy, đành thở dài chạy qua…
Chạy được một lúc, ba nuôi bỗng nhiên kêu mệt, nói muốn về nghỉ ngơi.
Nàng cũng chỉ đợi lúc này, vội vàng muốn theo ba nuôi về, không ngờ còn chưakịp hành động, ba nuôi đã kéo cô lại gần thì thầm “Mân Huyên, ba đi trước, con ởlại tập thể dục cùng con ta nha. Đây cũng coi như bồi dưỡng tình cảm anh em, nếucon thực sự hiếu thuận, muốn ở lại chăm sóc ba lâu dài thì hãy nghe lời ba.”
“Nhưng con……”
Cô vừa muốn nói gì, ba nuôi đã nhanh chóng nắm lấy tay cô, bày ra một vẻ mặtnghiêm túc đáng thương “Chẳng lẽ con không thương ba nuôi sao?”
Thật không biết phải giải thích với ba nuôi như thế nào về mối quan hệ giữacô và Doãn Lạc Hàn, cô chỉ có thể trả lời “Không phải, con đương nhiên là thươngba nuôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-roi-ma-vuong-tong-tai/1996150/chuong-301.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.