“Không cần, tôi tiếp nhận không nổi, vẫn là nên dành cho người phụ nữkhác.” Nàng lạnh lùng cúi xuống, xoay người muốn đi ra ngoài, cổ tay lại bị hắnnắm trong lòng bàn tay, từng bước bị hắn kéo lại.
“Căn hộ này tôi tặng cho em, em không thích sao? Như vậy chúng ta đi chỗkhác, nơi đó chắc hẳn em sẽ thích.” Hắn nhỏ nhẹ tiếng nói bên tai nàng, nghe nhưđang muốn lấy lòng nàng.
“Tôi nói rồi, tôi không cần.” Nàng quay sang, đè nặng tiếng nói mang theochút cầu xin “Anh cho tôi về đi, chúng ta là hai người không liên quan, anh cóChỉ Dao, tôi có Kim Chính Vũ, chúng ta chấm dứt đi, coi như những chuyện trongquá khứ chưa từng có, tôi……”
Lời của nàng còn chưa nói hết, hắn chợt giữ lấy cổ nàng, âm hàn khuôn mặttuấn tú sát lại gầm nhẹ “Chết tiệt nữ nhân, tôi ăn nói khép nép, tận lực lấylòng em, em cũng không cảm kích, rốt cuộc em muốn tôi làm như thế nào em mới cóthể đồng ý đây…….”
Tay hắn thít chặt, nàng cảm thấy khó thở, sắc mặt đỏ lên, miễn cưỡng nói “Tôisẽ không đồng ý yêu cầu vô sỉ này, anh bỏ ra, tôi muốn về nhà.”
“Về nhà? Em vĩnh viễn cũng đừng mong trở về, trừ phi em gật đầu đồng ý.”
Hắn u ám đôi mắt, cánh tay chợt ôm lấy thắt lưng nàng, nàng không phòng bịlảo đảo một chút, chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, đảo mắt hắn đem nàng khiêngđến trên vai.
“Doãn Lạc Hàn, anh muốn làm cái gì? Thả tôi xuống dưới……” Nàng liều mạng vặnvẹo thân thể.
“Làm cái gì?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-roi-ma-vuong-tong-tai/1996066/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.