“Thực xin lỗi, tổng giám đốc.” Ôn Nhược Nhàn vội vàng tạ lỗi, thân là thư kílâu năm của tổng tài tập đoàn Đường Thịnh, nàng biết rõ, nhận sai đúng lúc đúngchỗ trước mặt thủ trưởng là nguyên tắc cơ bản nhất, cho dù cô đến muộn là vì cóchuyện khẩn cấp phải giải quyết, cô cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng màthôi.
“Lên xe.” Quý Dương bỏ xuống một câu, cất bước vào trong xe ô tô, nàng đànhphải kiên trì ngồi xuống ghế cạnh tay lái.
Nàng không biết phải đi đến đâu, đành phải nhìn khuôn mặt nghiêng của QúyDương, không lên tiếng nữa, đợi đến khi xe ô tô đi vào một ngõ nhỏ miễn cưỡngmới có thể đi vào, nàng vẫn không rõ vì sao lại thế này.
Quý Dương xuống xe, quay đầu nhìn Ôn Nhược Nhàn vẫn còn ngồi bên trong, hơicao giọng ra lệnh: “Thư kí Ôn, xuống xe.”
“Ồ, vâng.” Nàng đẩy cửa xe, cuống quít bước xuống, bước nhanh đến chỗhắn.
“Chúng ta phải tìm được một người mở khóa ở gần đây.” Quý Dương lầm bầu lầubầu, hết nhìn đông lại nhìn tây quanh ngõ nhỏ.
Ôn Nhược Nhàn lấy ra một quyển sổ danh thiếp trong cặp đựng công văn, độngtác thuần thục tìm kiếm, “Tổng giám đốc, nếu ngài muốn tìm người mở khóa, tôi cóbiết một công ty chuyên mở các loại khóa, lần trước két sắt của tổng tài cũng docông ty này phái người chuyên nghiệp đến mở.”
Quý Dương liếc mắt vài lần, hơi lo lắng, “Ừm, vậy cô gọi điện thoại bảo ngườita lập tức lại đây.”
“Vâng.” Ôn Nhược Nhàn khép quyển sổ lại, nhanh chóng gọi điện thoại cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-roi-ma-vuong-tong-tai/1995914/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.