Trong phòng bệnh,
Bác sĩ Lý đã bước ra ngòa, hộ sỉ đẩy xe tới, bên trên có một chén cháo hoanóng hôi hổi, nhẹ nhàng đặt xuống tủ đầu giường.
Nhìn hai tay Mân Huyên không thể hoạt động, cô hộ sĩ bưng bát cháo hoa lên,“Lăng tiểu thư, tôi đút cho cô nhé!”
“Được, cám ơn cô.” Lăng Mân Huyên nở nụ cười ngọt ngào, được hộ sĩ giúp đỡngồi dậy, nói thật ra, từ ngày hôm qua tới bây giờ nàng chưa được một giọt nướcnào vào bụng cả, hiện tại lại ngửi thấy mùi thức ăn, cảm giác càng thêm đóibụng.
Một người chống cằm ngồi trên sô pha, bần thần nhìn chằm chằm khuôn mặt xinhđẹp tái nhợt nở nụ cười ngọt ngào, vẻ mặt của cô gái này trước mặt hắn vĩnh viễnđều chỉ là cứng ngắc không cảm xúc, thì ra cũng có thể cười sáng lạn nhưvậy.
Sau khi tiễn bước Quý Dương, theo đạo lý mà nói, hắn nên lập tức rời đi mớiđúng, công ty còn có một đống công việc đang chờ hắn trở về xử lý, Từ Bang đãgọi mấy cuộc điện thoại uyển chuyển thúc giục hắn nhanh chóng về công tyrồi.
Nhưng hai chân hắn hình như cũng có ý thức của chính nó, chỉ khăng khăng chônchặt ở chỗ này, không muốn rời đi.
Mân Huyên uống từng ngụm cháo hoa cô hộ sĩ đưa tới bên môi, thần kinh căngthẳng vì hắn cứ nhìn chằm chằm, không biết Doãn Lạc Hàn kia lại sao vậy chứ, cứnhìn chằm chằm vào mình làm cái gì?
Nhìn nàng húp cháo, chẳng lẽ hắn cũng đói bụng?
Đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường sắp chỉ tới số
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-roi-ma-vuong-tong-tai/1995915/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.