Nhìn thấy Lâm Mộng bị thương, Lăng Thần nhìn lại, có chút khó chịu.
“Anh Thần, đau quá!” Lâm Mộng hét lên, sau đó nhân cơ hội tựa vào cánh tay của Lăng Thần.
Lăng Thần lùi về sau né tránh cô ta: “Có chuyện gì?”
Giọng điệu không có chút cảm xúc, hoàn toàn bình thường.
“Hôm nay không phải tôi đã đi nói chuyện với Eva sao?” Ai cũng biết tính tình cô ấy không tốt, cho dù cô ấy không hài lòng với màn trình diễn của tôi cũng không cho phép cô ta nói khinh thường tôi như thế. Vừa mở miệng cô ta dề bĩu tôi.”
Lăng Thần cũng chẳng có biểu cảm gì: “Vậy cô đừng làm diễn viên nữa.”
Chà, đây không phải là kết thúc sao?
Nhưng Lâm Mộng rất tức giận, đây không phải là điều tôi muốn đạt được!
“Anh Thần,“ Lâm Mộng bước đến trước mặt anh, “Cô ấy càng không ưa tôi, tôi càng muốn cô ấy chấp nhận tôi, Hiện tại, làng giải trí trong nước không có đối thủ xứng tầm với tôi, tôi nhất định phải lấn sân sang thị trường nước ngoài.”
Lăng Thần cau mày, trong mắt lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn.
“Em luôn làm việc rất chăm chỉ để xứng đáng với anh, anh Thần. Vì tương lại của chúng ta, e, nhất định sẽ nỗ lực để khiến bản thân hoàn hảo hơn.” Lâm Mộng tỏ ra rất quyết tâm.
Lâm Thần hiển nhiên không thích điều này, chẳng phải là cô được như bây giờ là điều nhờ tiền của anh sao.
“Anh Thần, anh có thể giúp em được không?” Lâm Mộng nũng nịu: “Anh có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-oi-tinh-day-di-me-la-anh-trang-dem-do/3546298/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.