Bình Minh, Lâm Thanh đi dạo một mình trông khuôn viên sơn trang.
Khuôn viên rất lớn, mặc dù rất nhiều căn nhà đã được bán đi, nhưng hầu hết đều trống trãi, nhưng khi Lâm Thanh đi dọc đó cô phát hiện xung quanh có camera giám sát, Lâm Trạch sao có thể vô cớ biến mất?
Hơn nữa, em ấy cùng ô tô đều biến mất, bãi đậu xe ở đây là riêng tư không thể xe nơi khác đổ vào đây được, nhưng nếu em ấy ra ngoài thì camera không thể giám sát được.
Lăng Thần cho biết vì những người sống trong khu này đều là những người có địa vị, nên không ai có quyền điều tra camera giám sát khu này, kể cả cảnh sát.
Lâm Thanh vừa đi vừa suy nghĩ, không chú ý tới đường đi, ngẩng đầu phát hiện trước mặt là một sân thể thao.
Sau đó thì nhìn thấy Lăng Thần.
Anh đáng chạy lại.
Mặc một chiếc áo thun bó sát và một chiếc quần đùi, những đường cơ bắp săn chắc, toàn thân toát ra vẻ mạnh mẽ.
Điều này khiến cho Lâm Thanh nhớ lại lúc trước anh ta mặc một bộ đồ chỉnh tề trong khá gầy, nhưng không ngờ anh ta lại có một cơ bắp mạnh mẽ như thế.
Khi cô ta đến điều này, Lăng Thần đã chạy đến và dừng lại trước mặt cô.
“Cô tìm tôi?” Lăng Thần đi thẳng vào vấn đề.
Anh ta dường như đã tập thể dục rất lâu, tóc trên trán đã ướt đẫm mô hôi, vài sợi tóc vướng lại đuôi lông mày, khiến khuôn mặt anh ta trông lạnh lùng hơn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-oi-tinh-day-di-me-la-anh-trang-dem-do/3546299/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.