Nhiếp Khuynh Ngang chở cô về đến nhà, rồi lại quay xe đi. Nhiếp Anh Lạc cũng không quan tâm lắm, cô bước vào trong thì đi tắm rửa, nghỉ ngơi.
Tối đến vẫn chưa thấy anh về, cô bắt đầu trong lòng không yên, nhất định sẽ có việc gì đó sắp xảy ra. Cô nhớ đến ánh mắt thâm độc lúc sáng của Bạch Mai khẽ nhíu mày, thầm chửi 'Chết tiệt'.
Cô vội tắt đèn ngủ căn phòng phút chốc liền tối om, cô trườn xuống lăn một vòng đến tủ quần áo, trốn vào. Cô không biết võ, từ nhỏ đến lớn đều là một tay anh bảo vệ cô. Cầm chặt lọ hóa chất Chlorine có tác dụng tẩy rửa mài mòn da trên tay, Nhiếp Anh Lạc đổ một tầng mồ hôi trên trán, căng thẳng. Cô biết Nhiếp Khuynh Ngang luôn cho người bên cạnh bảo vệ cô nhưng cô vẫn là đề phòng còn hơn.
Ngoài cửa bỗng vang lên một tiếng động nhỏ, với một người lúc bé thường xuyên gặp ám sát như cô nhạy cảm với âm thanh thì đây quả thực là tiếng gọi của tử thần.
Hắn ta có thể vào đây, chứng tỏ được một điều rằng người của Nhiếp Khuynh Ngang một là không phát hiện, còn hai là đã bị người kia giết chết. Nhưng cách nghĩ số một lại khả quan hơn, vì như vậy hắn chỉ có một con đường chết.
Anh Lạc bàn tay đổ đầy mồ hôi, trấn định nghe từng tiếng bước chân từ nhỏ, nhẹ đến đều đều, bước đi như bình thường rồi dừng lại hẳn.
Cô phát giác ra được điều gì đó, liền thả lỏng một chút nhếch mép
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-nuoi-doi-em-lon-nhe/2452224/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.