Cố gắng lấy lại bình tĩnh, Nhiếp Anh Lạc sốc lại tinh thần nhìn thật sâu vào màn hình điện thoại hiển thị địa chỉ của một cái khách sạn thuộc quyền sở hữu nhà họ Nhiếp, tâm trạng cũng dần bình ổn. Cô tự an ủi bản thân mình rằng 'Sẽ không sao, chỉ là tâm trạng gần đây rối rắm nên mới xuất hiện trạng thái âu lo thái quá như hiện tại, đợi một chút sẽ ổn thôi'.
"An quản gia, ông có thể lái xe chở tôi đến khách sạn BF được không?" Đúng vậy, địa chỉ được gửi đến điện thoại từ người nặc danh của cô chính xác là ở khách sạn đó, nơi tổ chức sinh thần đánh dấu cột mốc trưởng thành của cô. Nghe bảo là về sau mới được mua lại chứ vốn không phải của Nhiếp gia ngay từ đầu.
"Cô đến đấy giờ này để làm gì?" An quản gia khó hiểu nhìn cô, bây giờ mặt trời cũng sắp lặn rồi, một mình cô đến khách sạn sao.
"Ba bảo con đến đón ông ấy" Cô biết nếu bây giờ mà tìm bừa một lí do nào đấy để lấp liếm thì thể nào ông ta cũng không cho cô đi, chỉ có khi nhắc đến anh ông ta mới nghe theo răm rắp.
"Được, cô cứ đứng chờ một chút, tôi đi chuẩn bị xe" Quả thật vậy, chỉ khi nhắc đến anh ông ta liền đồng ý mà không cần hỏi lí do. Ấy chính là sự trung thành tuyệt đối của một thuộc hạ được huấn luyện kĩ lưỡng.
...
Khách sạn BF,
Nhiếp Anh Lạc bước xuống xe, nhìn khắp nơi một vòng. Tâm trạng đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-nuoi-doi-em-lon-nhe/2452148/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.