15. "Huhuhu, vậy con của tôi không còn nữa phải không?"
Trên đường đi ba tôi lo lắng đi qua đi lại.
Tôi rất bình tĩnh, nhẹ giọng an ủi ông ấy: "Sẽ không đâu, Tình Tình sẽ tốt thôi, đứa bé cũng sẽ không sao cả."
"Sao con lại chắc chắn như vậy?"
Vành mắt đỏ hoe ngu ngơ hỏi tôi.
Ặc, bởi vì nếu như có chuyện thì bây giờ con cũng không thể nào nhảy nhót tưng bừng trước mặt ba.
"Bệnh nhân không sao cả, chỉ là chịu phải sợ hãi quá độ dẫn đến hôn mê thôi, nghỉ ngơi một chút là ổn."
Bác sĩ đi ra cắt ngang cuộc trò chuyện của chúng tôi.
Ba tôi cầm lấy tay của bác sĩ ngay lập tức, vội vàng hỏi: "Đứa bé đâu? Đứa bé cũng không sao chứ?"
Bác sĩ bị ông ấy làm cho mê mang, nghi ngờ hỏi: "Đứa bé gì? Bệnh nhân không có thai."
"Cái gì?"
"Cái gì?"
Ba khuôn mặt nghi ngờ, tôi và ba tôi hai mặt nhìn nhau.
Ôi trời ơi, thì ra đó là một sự nhầm lẫn.
Que thử thai đó có sai sót, khẩu vị của mẹ tôi dạo này lại không tốt, tất nhiên là bọn họ cho rằng là có em bé.
Bọn họ còn quá trẻ, thậm chí còn không biết phải đến bệnh viện để xác nhận xem có thai hay không, đã cứ vậy mà mơ hồ tự cho bản thân đã làm ba mẹ.
Người bọn họ tràn đầy tiếc nuối, mẹ tôi buồn đến mức hai mắt đỏ hoe.
Tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi, vui vẻ khoe luôn một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-me-thanh-bac-cua-toi/3328044/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.