17. Nửa đêm, tôi lặng lẽ lẻn vào phòng bệnh của anh.
Anh nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch như một tờ giấy, giống như vừa chạm vào sẽ vỡ vậy.
Đêm đã khuya, ánh trăng xuyên qua ô cửa sổ chiếu lên mặt anh, chỉ xa cách có một đêm mà anh trong thế giới của tôi bất giác đã già đi gần 20 tuổi.
Trên khuôn mặt vốn dĩ đẹp trai của anh đã bắt đầu có dấu vết của năm tháng, khóe mắt thấp thoáng có nếp nhăn nhỏ.
Anh càng gầy hơn so với trước kia, đường nét khuôn mặt cũng trở nên rõ ràng hơn, đường viền hàm sắc nét, nhiều thêm mấy phần trưởng thành.
Tôi nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt anh giống như ngày thường.
Mắt phượng của anh bỗng nhiên mở ra, dọa tôi giật mình một cái.
Anh nhíu mày, môi mỏng khẽ mở: "Chị gái, cô là ai?"
Ặc, tên đàn ông nhà anh già, còn có mặt mũi gọi tôi là chị gái?
Mẹ nó, không phải đã nói rõ sẽ nhớ tôi sao? Quên sạch tôi luôn?
Tôi nhanh chóng đan chéo ngón cái và ngón trỏ, làm động tác tay nhận nhau hướng về phía anh.
Tạ Vũ liếc nhìn, dùng ánh mắt như nhìn kẻ th:iểu năng nhìn tôi: "Cô còn làm ông đây ghê tởm, ông đây sẽ gọi bảo vệ."
Wow, Tạ Vũ năm bốn mươi tuổi sao ngứa đòn thế?
Tôi nhịn xuống cảm xúc muốn đánh anh một trận tơi bời, tiếp tục thử gợi lại kí ức bị đóng băng của anh.
Tôi thâm tình nói với anh: "Tạ Vũ, thế giới này không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-me-thanh-bac-cua-toi/3328045/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.