(tiếp)
Anh thở phào nhẹ nhõm, dùng sức ôm lấy tôi vào trong lòng, sức lực này dường như muốn vò tôi vào trong cơ thể anh.
" Hảo Độc, anh yêu em."
Ánh trăng lưu luyến dịu dàng, đường nét của anh mơ hồ.
Tôi không cầm lòng được nói: "Tạ Vũ, cho dù trong tương lai xảy ra chuyện gì, anh nhất định phải sống tốt, chờ em đến tìm anh."
"Anh phải nhớ kỹ, trên đời này luôn có một cô gái yêu anh."
Đôi mắt của anh bỗng nhiên tối đi vài phần, anh ôm tôi đến trên mặt bàn, hai tay chống ở hai bên cơ thể tôi, hơi thở đặc biệt trên người anh anh dần dần lan tới.
Dưới ánh trăng đôi mắt sẫm màu của anh càng có vẻ phát sáng long lanh hơn, từ trong đôi con ngươi của anh tôi nhìn thấy bản thân đang đỏ mặt tía tai.
Tim tôi đập nhanh hơn, vòng tay ôm lấy cổ anh.
Đang lúc má ấp môi kề, nụ hôn của anh chịu dàng bao phủ lấy tôi.
14. Trên đường anh tiễn tôi về kí túc xá, tôi nhìn thấy mẹ già đang bị một đám đàn ông vây quanh, khuôn mặt bà lộ ra vẻ sợ hãi, âm thanh run rẩy: "Các người chịu thiệt ở chỗ Nghê Kiến Quốc, muốn đòi lại từ một cô gái yếu đuối như tôi thì được coi là anh hùng gì chứ?"
Người đàn ông cầm đầu bị chọc vào chỗ đau thì cả người đều ở trạng thái xù lông, rất giống một con sư tử tức giận.
"Anh hùng? Anh Kiến Quốc của cô dùng thủ đoạn bẩn thỉu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-me-thanh-bac-cua-toi/3328043/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.