Anh thẫn thờ nhìn chằm chằm vào dòng chữ "Bố bụng xệ đang gọi" kia.
Hoa Kỳ Tâm, kiếp trước tôi nợ gì em đúng không?
Nghe hay không nghe?
Nghe cũng chết, không nghe cũng chết!
Anh đang do dự thì Kỳ Tâm đã chộp lấy điện thoại.
"Alo, bố béo của con đó hả?"
"Kỳ Tâm! Con đang ở đâu? Con có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?"
"Con đang ở...òa huhu, bố ơi, con đang ở đâu đây...huhuhu..."
Hiệu trưởng Hoa nghe vậy bủn rủn tay chân:
"Con không sao chứ? Con ở đâu vậy? Bình tĩnh kể cho bố nghe!"
"Con bị bắt cóc rồi bố ơi!! Uhuhu..."
Ông bố tội nghiệp nào đó sợ rớt tim ra ngoài luôn rồi.
"Con...bị bắt cóc sao? Con có nhìn rõ mặt tên bắt cóc không?"
Kỳ Tâm dụi dụi mắt nhìn Vũ Dĩ Phàm bên cạnh:
"Tên bắt cóc sao? Ừm...nhìn mặt anh ta giống mặt thầy Vũ Dĩ Phàm ghê!"
Anh sợ khiếp vía, vội giật lấy điện thoại:
"Hiệu trưởng Hoa, là tôi, là Vũ Dĩ Phàm! Chuyện không như Kỳ Tâm nói đâu!"
"Là cậu sao? Mau đưa con gái tôi an toàn trở về, ngay lập tức!"
"Dạ dạ..."
Ba mươi phút sau, anh đang yên vị ngồi trên ghế uống nước cùng hiệu trưởng Hoa.
"Vũ Dĩ Phàm, cậu có thể giải thích tôi nghe chuyện gì đã xảy ra được không?"
"À dạ...chuyện là thế này..."
"Tại sao con gái tôi lại ở cùng cậu? Tại sao nó lại say không biết trời đất là gì như thế? Tại sao hai đứa không về sớm mà lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-em-se-nuoi-anh/2009210/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.