Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96
Chương sau
"Ông cứ để cô ta nằm đó đi, lát nữa sẽ có người tên là Sâm Phong đến chuộc!" Anh vừa dứt lời... "Ủa, thầy Vũ, muộn thế này rồi sao thầy còn ở đây?" Sâm Phong xách một túi đồ đi qua, ngạc nhiên hỏi. "À, thầy đi dạo thôi...Còn em sao lại ở đây?" "Em đi mua chút đồ thôi ạ...ủa, kia không phải Kỳ Tâm sao?" Sâm Phong nhìn qua cũng nhận ra là Kỳ Tâm, cậu hốt hoảng chạy đến đỡ cô dậy. "Kỳ Tâm, Kỳ Tâm, sao cậu lại nằm đây? Cậu uống bia sao? Trời ạ, mau đứng dậy, tớ đưa cậu về!" "Á, bỏ ra, tôi không về đâu! Cậu là ai? Đừng có mà lợi dụng nhé!" "Tớ là Sâm Phong! Cậu không nhận ra tớ sao? Mau đi về, một mình cậu ở đây không an toàn!" "Ai nói Kỳ Tâm một mình ở đây?" Một giọng nói vừa lạnh lùng vừa phẫn nộ vang lên. "Ủa, thầy Vũ, thầy chưa đi sao? Em tưởng thầy đi dạo mà!" "Phải, tôi đi dạo cùng với Kỳ Tâm!" Anh bước đến kéo tay Kỳ Tâm định cõng lên. (Ông chủ quán: "Yeahhh! Cuối cùng cậu ta cũng quay lại rồi!") Sâm Phong lạnh lùng gạt tay anh ra: "Thầy nói là Kỳ Tâm đi cùng thầy? Vậy tại sao thầy lại để cô ấy say khướt thế này?" "Việc này là ngoài ý muốn! Cậu tránh ra, tôi đưa Kỳ Tâm về!" "Sao mà em yên tâm được? Thầy tránh ra, em đưa Kỳ Tâm về!" Vũ Dĩ Phàm lạnh mặt quát lên: "Giao cô ấy cho cậu mới là không yên tâm! Tôi là thầy giáo của cô ấy, đây là trách nhiệm của tôi!" "Thầy vẫn còn nhớ mình là thầy giáo của Kỳ Tâm sao?" Sâm Phong bám theo không buông. "Tôi cũng mong cậu đừng vượt quá giới hạn của một người bạn!" Anh bỏ lại một câu, cõng Kỳ Tâm đi. "Chết tiệt!!!" Sâm Phong đá ghế đánh "rầm" một cái, tức giận bỏ đi. (Ông chủ quán: "Ai trả tiền cho tôi???") ... Trên con đường khuya vắng vẻ. "Ọe...ọe...ự..." Kỳ Tâm nôn lấy nôn để. Vũ Dĩ Phàm khóc dở mếu dở lau áo, lau tay, lau mặt, lau đầu, lau đi lau lại khuôn mặt đẹp như nam thần và mái tóc bồng bềnh quyến rũ của mình. Nếu để đám nữ sinh thấy cảnh này, hình tượng soái ca của anh sẽ tan thành mây khói. Tinh tính tình tinh... Chuông điện thoại của Kỳ Tâm reo lên. Nhìn Kỳ Tâm đang gà gật ngủ, anh thở dài cầm điện thoại lên xem. "Bố bụng xệ" đang gọi... Thôi chết rồi! Bố Kỳ Tâm đang gọi! Hiệu trưởng đại nhân đang gọi! Làm sao giờ???
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96
Chương sau