Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96
Chương sau
Ngày chủ nhật. Ba giờ sáng. "Trời đất! Kỳ Tâm, sao con dậy sớm quá vậy?" Bố mẹ Kỳ Tâm nghe thấy tiếng động lạ trong phòng cô, vội chạy vào xem có chuyện gì. "Oáp...dậy cái gì chứ...con còn chưa đi ngủ mà..." "Con học thâu đêm sao?" "Dạ vâng...oáp..." Hoa phu nhân nghe vậy mừng quá ngất luôn tại chỗ, còn hiệu trưởng Hoa thì khẽ mỉm cười, bước đến vỗ vai con gái: "Giỏi lắm, nhưng mà con phải học hành có giờ giấc điều độ, thức khuya xấu lắm đó!" "Dạ!" Kỳ Tâm lễ phép đáp, sau đó lăn ra ngủ như chết. Buổi trưa. "Ủa, là thầy giáo Vũ sao?" "Là tôi, Hoa phu nhân. Tôi đến kèm Kỳ Tâm học." "Trời ơi, tiếc quá, con bé vừa mới ra ngoài, nó nói là muốn ra hiệu sách!" "Hả? Kỳ Tâm đến hiệu sách sao?" Anh vội vàng chạy như bay đến hiệu sách gần đó. Haizz, cô nhóc này, không phải tại lời anh nói tối qua mà nổi khùng đấy chứ? (Tối hôm qua.... Tại nhà Vũ Dĩ Phàm. "Thầy Vũ, em không muốn chuyển trường, em nhất định phải vượt qua kỳ thi này!" Kỳ Tâm thu dọn sách vở chuẩn bị ra về. "Cố lên, tôi cũng không muốn em chuyển trường đâu!") Đấy, anh chỉ nói mỗi câu đó thôi, còn cô nhóc này nghĩ đi đâu thì anh cũng bó cánh rồi. Hiệu sách. Có một cô nữ sinh đang ngẩn ngơ nhìn dãy sách cao ngất, do dự không biết nên chọn sách nào. Dẫn theo không biết bao nhiêu con mắt cũng đang ngẩn ngơ ngắm nhìn cô. "Ồ, hình như cuốn kia mình có thấy trong giá sách của thầy Vũ!" Cô kiễng chân lên với một cuốn sách, lập tức có vài anh chàng lao đến lấy cho cô. Kỳ Tâm tươi cười nói cảm ơn, làm bọn họ sướng muốn nhảy cẫng lên. "Kỳ Tâm! Trùng hợp quá, em cũng đến đây mua sách sao?" Vũ Dĩ Phàm lao xồng xộc vào hiệu sách, miệng thở hồng hộc, còn mắt thì trừng trừng nhìn mấy cậu trai kia. Bọn họ sợ hãi vội lỉnh đi chỗ khác. Anh bực mình đi lướt qua những hàng sách, lựa mấy cuốn rồi lôi Kỳ Tâm về. "Đọc sách phải biết chọn lọc, nhất là với cái đầu của em thì càng phải chọn lọc kĩ càng!" "Dạ! Hì hì..." Kể từ hôm đó, hai người sáng đi sớm, chiều về muộn, tối lại học tăng cường. Mà điều lạ lùng là Kỳ Tâm bỗng nhiên tiếp thu rất nhanh, tiến bộ thấy rõ. Kết quả, cô không chỉ vượt qua kỳ thi, mà còn tăng được 100 hạng, vừa đủ điểm đỗ vào lớp chọn.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96
Chương sau