Ngày chủ nhật. Ba giờ sáng.
"Trời đất! Kỳ Tâm, sao con dậy sớm quá vậy?"
Bố mẹ Kỳ Tâm nghe thấy tiếng động lạ trong phòng cô, vội chạy vào xem có chuyện gì.
"Oáp...dậy cái gì chứ...con còn chưa đi ngủ mà..."
"Con học thâu đêm sao?"
"Dạ vâng...oáp..."
Hoa phu nhân nghe vậy mừng quá ngất luôn tại chỗ, còn hiệu trưởng Hoa thì khẽ mỉm cười, bước đến vỗ vai con gái:
"Giỏi lắm, nhưng mà con phải học hành có giờ giấc điều độ, thức khuya xấu lắm đó!"
"Dạ!"
Kỳ Tâm lễ phép đáp, sau đó lăn ra ngủ như chết.
Buổi trưa.
"Ủa, là thầy giáo Vũ sao?"
"Là tôi, Hoa phu nhân. Tôi đến kèm Kỳ Tâm học."
"Trời ơi, tiếc quá, con bé vừa mới ra ngoài, nó nói là muốn ra hiệu sách!"
"Hả? Kỳ Tâm đến hiệu sách sao?"
Anh vội vàng chạy như bay đến hiệu sách gần đó.
Haizz, cô nhóc này, không phải tại lời anh nói tối qua mà nổi khùng đấy chứ?
(Tối hôm qua....
Tại nhà Vũ Dĩ Phàm.
"Thầy Vũ, em không muốn chuyển trường, em nhất định phải vượt qua kỳ thi này!"
Kỳ Tâm thu dọn sách vở chuẩn bị ra về.
"Cố lên, tôi cũng không muốn em chuyển trường đâu!")
Đấy, anh chỉ nói mỗi câu đó thôi, còn cô nhóc này nghĩ đi đâu thì anh cũng bó cánh rồi.
Hiệu sách.
Có một cô nữ sinh đang ngẩn ngơ nhìn dãy sách cao ngất, do dự không biết nên chọn sách nào.
Dẫn theo không biết bao nhiêu con mắt cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-em-se-nuoi-anh/2009207/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.