Hiện tại
Henry chờ tôi trả lời. Lũ quạ trở nên yên ắng. Hơi nước âm ẩm lẫn vào không khí. Nỗi khổ sở thiêu đốt lòng tôi. Tôi không thể nói ra. Dù là giá nào đi nữa, tôi cũng không thể hé lộ với anh bí mật đêm đó. Thế nên tôi lắc đầu:
- Không.
- Không ư?
- Không.
Anh cúi xuống nhìn xói vào tôi, đôi mắt màu tro ghìm chặt thứ cảm tình mãnh liệt mà tôi không thể gọi tên.
- Anh muốn biết.
Tôi cắn môi, cố xua đi hương mẫu đơn còn đọng lại trong tâm trí.
- Em xin lỗi. – Tôi thều thào.
Anh đột ngột quay đi, sải chân bước đến bức tường đối diện, đoạn dừng lại rồi xoay mặt về tôi.
- Cho dẫu điều đó nghĩa là em sẽ đánh mất cơ hội được đi Ấn Độ?
Cái giá của sự từ chối là chuyến đi Ấn Độ mơ ước. Nhưng quan trọng hơn – quan trọng hơn? Phải, quan trọng hơn, tôi thực sự không muốn đánh đổi chuyến đi ấy bằng thứ đang có giữa chúng tôi: tình bạn gần gũi, trong sáng này.
Tôi bèn gật đầu, nuốt khan.
- Nếu phải vậy thì, vâng. Dẫu thế, em cũng sẽ không trả lời.
Anh chậm rãi tiến về phía tôi:
- Đó là điều duy nhất anh muốn biết. Xin em. – Anh nặng nhọc cất tiếng. – Xin em đừng chạy đến cái xứ mang dại ấy và bỏ anh lại với nỗi nghi vấng đeo đẳng suốt cuộc đời.
Tôi quay mặt đi, nghe thấy giọng mình lạc hẳn.
- Em xin hỗi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/blackmoore/1897209/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.