Một năm rưỡi trước.
Tôi ngồi thừ trên chiếc ghế hình vòng cung ở bãi cỏ phía nam, không dám vào chỗ vạt rừng thưa vì sẽ dễ bị tìm thấy, cũng không nhốt mình trong căn phòng với những tấm gỗ lót sàn vuông vức. Từ lúc trời còn chưa sáng, tôi đã lẻn ra ngồi đây, dưới làn mưa lân râm, với Cora và tiếng chim bầu bạn. Chiền chiện ca – tiếng ca tuyệt vọng, bi thương ấy – ngân lên rồi lại ngân lên. Tôi đồng thời vừa muốn bịt chặt đôi tai để không phải nghe tiếng hót ấy nữa, vừa muốn nó cứ ngân lên bất tận. Bởi lí trí và trái tìm giằng co quyết liệt như vậy, tôi không hề nghe thấy tiếng bước chân đang giẫm trên trảng cỏ, vừa lúc tôi lại cúi xuống vuốt ve Cora, nên cũng chẳng nhìn thấy Henry nốt. Cho đến khi bóng anh phủ trùm lên tôi.
- Anh đã tìm em mãi. – Những lời ấy dù dịu dàng thốt ra vẫn không giấu được hàm ý trách cứ.
Trái tim tôi đột ngột đập mạnh. Lớp lông mềm mượt của Cora bỗng nóng rẫy dưới ánh mặt trời. Tôi không dám ngước lên nhìn anh. Càng không biết nên hành xử thế nào cho phải.
- Kate?
Tôi tiếp tục cúi gằm mặt.
- Hửm?
Henry cúi xuốn ngang tầm tôi, nhưng ánh mắt tôi vẫn dán chặt vào Cora.
- Tối qua, - Giọng anh khẽ cất lên như một tiếng thủ thỉ dịu dàng. – Lúc anh đi tìm em… anh thấy em bỏ về, anh gọi em, nhưng em không chịu quay lại.
Tôi đột ngột đứng phắt dậy, bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/blackmoore/1897210/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.