Vương Nhất Bác trợn to mắt đầy kinh ngạc, tình huống gì thế này?
Vốn dĩ hắn đã chuẩn bị sẵn sàng hứng chịu một cú đá tung trời của Tiêu Chiến, thế nào lại tặng kèm một câu chết người vậy chứ.
"Anh Chiến..."
"Sao? Không chịu dạy đúng không?"
Tiêu Chiến giận đùng đùng đứng bật dậy.
"Vậy anh ra ngoài tìm người khác thực hành."
"Không được!!"
Đôi cánh tay ngang ngược vây chặt anh từ phía sau, anh cảm giác được, chiếc cằm nhỏ bướng bỉnh kia đang tỳ lên vai mình.
"Muốn thực hành... thì chỉ được thực hành với em thôi!"
Tiêu Chiến đứng nguyên tại chỗ, thật lâu vẫn chưa đáp lời.
Khoảnh khắc cánh môi mềm mại ấy khẽ khàng chạm vào mình, trong lòng anh bỗng nhiên đã có câu trả lời.
Mấy ngày nay tại sao bản thân cứ đứng ngồi không yên, tại sao cứ cảm thấy ruột gan rối bời, tại sao mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt này trái tim đều sẽ đập loạn, tại sao thà để bị gia đình trách mắng là không hiểu chuyện cũng muốn chạy đến bên cạnh hắn.
Ồ.
Anh bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Những gì còn thiếu kia, đã được bù lại rồi.
Vuốt đi vuốt lại mạch suy nghĩ rối như tơ vò của mình trọn ba lần, Tiêu Chiến mới xoay người túm lấy cổ áo của cậu nhóc.
"Vương Nhất Bác! Em nói rõ ràng ra cho anh!"
"Hả?"
Cậu nhóc đờ người, sao lại cảm thấy mạch não của mình với anh Chiến nhà mình không cùng chiều thế nhỉ.
Tiêu Chiến hất cằm, giọng điệu chẳng còn chút dịu dàng nào như mọi khi.
"Rốt cuộc em có thích anh hay không?"
Vương Nhất Bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-nguoi-tung-la-thieu-nien/1217273/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.