Vương Nhất Bác không ở lại Trùng Khánh quá lâu.
Đại sảnh sân bay, hai người nắm chặt tay đứng bên nhau, cậu chủ nhỏ họ Vương không thấu tình đạt lý trong lời đồn lúc này đang tựa trên vai Tiêu Chiến, mặc cho ánh nhìn quyến luyến của Tiêu Chiến dây dưa mãi trên người hắn.
"Về thẳng trường luôn à?"
"Ừ, em đợi anh về."
"Hay là... ở lại đây đi, qua thêm mấy ngày nữa rồi mình cùng về."
Cậu nhóc do dự một thoáng, rồi vẫn lắc đầu.
"Hiếm khi về nhà, anh nên ở bên ba mẹ nhiều hơn, có em ở đây anh sẽ phân tâm."
Tiêu Chiến xoa mái đầu của cậu nhóc đầy yêu chiều.
"Bạn nhỏ của anh thật hiểu chuyện quá."
Cậu nhóc bất ngờ đánh úp, trộm hôn lên trán Tiêu Chiến.
"Anh Chiến, chúng ta ngày sau còn dài mà."
Dõi mắt theo bóng lưng của cậu nhóc, bỗng nhiên Tiêu Chiến rất muốn vẽ một bức tranh.
Tên của bức tranh đó là...
Mong chờ hạnh phúc.
...
Kỳ nghỉ kết thúc, hành lý của Tiêu Chiến to thêm gấp đôi, anh đem theo dưa chua và tương ớt mẹ làm mà anh đã dặn đi dặn lại là đừng làm quá cay, ngoài ra còn đủ loại đồ ăn nhẹ, nhét hết một lượt vào vali.
Làm mẹ Tiêu đứng bên cứ chế nhạo suốt.
"Thằng nhóc này, mới ra ngoài sống có mấy năm mà sở thích ăn uống đã thay đổi cả rồi, đâu còn giống người Trùng Khánh nữa."
Anh đổi vé về trước một ngày, xách theo hai vali hành lý lớn, đặt chân lên chuyến tàu trở về.
Nhìn phong cảnh dần lùi nhanh như bay về phía sau, Tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-nguoi-tung-la-thieu-nien/1217274/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.