Kể từ hôm đó, Tiêu Chiến mọc thêm một cái đuôi nho nhỏ.
Bất kể là trong lớp học hay phòng vẽ tranh, lúc nào cũng luôn có một bóng dáng đợi anh ở đó.
Mọi người đều xôn xao khó hiểu, cậu chủ con nhà giàu đã từng xem thường người khác đến độ một cái liếc mắt cũng chẳng thèm ban phát, thế quái nào lại tình nguyện đi theo Tiêu Chiến một ngày ba bữa, đúng giờ đúng giấc, sét đánh cũng không lay chuyển như vậy chứ?
Tiêu Chiến có tiết vào cuối giờ chiều, Vương Nhất Bác bèn đứng tựa bên ngoài lớp học, hoàn toàn lờ đi những người đi qua đi lại trước mắt. Trên gương mặt lãnh đạm thấp thoáng vẻ mong chờ khó nhận thấy, tựa như cậu học trò bị phạt đứng, giữa sự đơn thuần trong trẻo lại lộ ra nét nổi loạn cuốn hút.
Tiếng chuông tan học vang lên, cậu nhóc đứng thẳng dậy, tầm mắt tập trung ở cửa lớp, ngay khi nhìn thấy bóng lưng đeo ba lô của Tiêu Chiến, hai mắt liền lóe sáng.
Dưới ánh chiều tà, Tiêu Chiến chậm rãi đi tới, toàn thân đều đang tỏa sáng.
"Đợi lâu chưa? Có đói không?"
Vương Nhất Bác thành thật gật đầu.
"Đói lắm."
Tiêu Chiến nhoẻn miệng cười, trong nụ cười ấy dường như còn có thêm chút gì đó nuông chiều.
"Đi nào, ăn cơm!"
"Ây, Tiêu Chiến!"
Có mấy tên con trai chạy tới vây quanh anh.
"Mày đi đâu vậy, chẳng phải đã bàn với nhau là đi ăn lẩu rồi hay sao?"
"Úi, suýt quên mất!"
Tiêu Chiến vỗ trán, quay sang xin lỗi Vương Nhất Bác.
"Nhất Bác, hôm nay có tiệc sinh nhật, bọn anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-nguoi-tung-la-thieu-nien/1217268/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.