Đương nhiên là Tiêu Chiến không biết anh và Vương Nhất Bác ngủ cùng một giường, càng không biết mình dựa vào vai người ta cả đêm.
Khi tỉnh lại đã chẳng thấy bóng dáng Vương Nhất Bác đâu nữa, chỉ có tiếng Lão Trác đến đập cửa gọi anh dậy đi ăn sáng.
Lúc đến nhà ăn, mọi người đã tụ tập đông đủ quanh bàn ăn cả rồi, mấy tên anh lớn đó làm sao mà bỏ qua bữa sáng miễn phí được, tên nào tên nấy ngấu nghiến như hổ đói, về cơ bản chẳng hề để ý gì đến Tiêu Chiến, chỉ có Vương Nhất Bác ngồi cười với anh tươi phơi phới như gió xuân, còn chỉ bát cháo kê trước mặt, như đang khoe khoang vậy:
"Thấy em có ngoan không?"
Tiêu Chiến đang khó chịu chẳng có tí hứng thú ăn uống gì, chỉ bưng một bát canh ngồi xuống cạnh Vương Nhất Bác, thận trọng hỏi dò.
"Hôm qua anh có làm gì mất mặt không?"
Vương Nhất Bác lắc đầu.
"Đáng yêu lắm."
Tiêu Chiến cau mày, quét ánh mắt kỳ dị nhìn Vương Nhất Bác cứ bóp vai xoa cổ suốt.
"Em bị làm sao thế?"
Cậu nhóc ngây ngô chớp mắt.
"Ặc... sái cổ."
...
Thời gian hai tháng trôi qua như gió cuốn, số ngày chưa đánh dấu chéo trên tấm lịch của Tiêu Chiến ngày càng ít đi, cùng lúc đó anh cũng nhận được cuộc gọi của nhà trường.
"Tuần sau là sửa xong rồi ạ? Vậy... khi nào thì chuyển vào được ạ? Ồ... cũng nhanh phết... Vâng vâng... Cảm ơn thầy ạ..."
Cúp điện thoại, Tiêu Chiến tựa bên ô cửa sổ, đứng thất thần hồi lâu, anh không hề hay biết rằng, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-nguoi-tung-la-thieu-nien/1217269/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.