Sáng sớm hôm sau, Tiêu Chiến còn đang mơ màng mới ngủ dậy, đã nhìn thấy Vương Nhất Bác ăn mặc chỉnh tề đứng sừng sững ngay giữa phòng chăm chú nhìn mình, dưới cánh tay còn kẹp theo một cái ván trượt.
Tiêu Chiến lập tức tỉnh hẳn.
"Định làm gì đấy!"
Người kia chớp mắt tỉnh bơ đáp.
"Đi ăn sáng."
"Ờ...đúng ha." Tiêu Chiến đần ra một lúc, mới nhớ ra tối qua lúc đang nửa tỉnh nửa mơ, hình như cậu nhóc kia đã đồng ý việc gì đó.
...
Đây là lần đầu tiên hai người họ sóng vai nhau cùng đi trên con đường nhỏ trong khuôn viên trường. Nắng mai nhè nhẹ chiếu rọi, giọt sương đọng trên lá long lanh ánh lên tia sáng rực rỡ, trong không khí tràn ngập hương cỏ non. Cậu nhóc đứng trên ván trượt trước giờ vẫn không biết rằng, hóa ra một buổi sớm tinh mơ lại có thể đẹp đẽ đến như vậy.
Hắn hơi nghiêng mặt nhìn trộm Tiêu Chiến đi bên cạnh, xem ra tâm trạng của anh rất tốt, áo phông trắng khoác thêm một chiếc áo khoác mỏng màu đen, trông tươi trẻ như chàng thiếu niên vừa tròn 18 vậy.
Mặc dù vẫn luôn nổi bật giữa đám đông, nhưng khi đi cạnh một Vương Nhất Bác tỏa ra khí chất mạnh mẽ, Tiêu Chiến vẫn luôn có một cảm giác tự ti và dè dặt rất khó hiểu.
"Ờ... bông hoa này đẹp ghê luôn á."
Lạy trời, bắt chuyện gượng gạo dễ sợ.
Anh không tìm được câu từ nào để xua đi cảm giác hoảng hốt trong lòng, tiện tay hái một đóa hoa dại, cúi đầu ngửi, nghịch ngợm vờ cắn lên đó một cái,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-nguoi-tung-la-thieu-nien/1217267/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.