Sáng sớm, Lam Phong mở mắt, cảm thấy người sảng khoái, không hiểu tại sao đêm qua mình lại ngủ ngon thế. Rồi chợt cả người bất động, ai đó đang nép sát vào ngực anh ngủ, hơi thở đều đều, tay vẫn còn ôm qua người anh. Lam Phong lại cảm nhận được hương thơm từ người này, giống hệt mùi hương mà mỗi đêm nằm trong viện anh đều ngửi thấy, nhờ nó mà anh mới ngủ được.
Lam Phong nhấc nhẹ tay cậu ra, bước xuống giường. Ngụy Anh cựa mình, Lam Phong thấy thế tưởng cậu tỉnh nhưng không phải, cậu lại vùi sâu vào trong chăn ngủ tiếp. Anh nhìn bộ dạng giống trẻ thơ của cậu thì bất giác cười, rồi lại giật mình, anh là đang vì cậu mà cười sao? Lam Phong lắc đầu xua đi cái suy nghĩ đó rồi đi vào trong đánh răng, sau đó đến phòng tập.
Ngụy Anh tỉnh dậy, ngồi lên, phòng vắng lặng, cầm đồng hồ của anh trên mặt tủ xem, lẩm bẩm "Giờ này Lam Phong đang trong phòng tập rồi".
Ngụy Anh bước xuống giường gấp gọn chăn gối, đêm qua cậu cố tình không mang chăn của mình lên, vậy mà anh vẫn để cậu đắp chung chăn. Tinh thần thấy phấn chấn, Ngụy Anh bước vào bên trong đánh răng rồi đi lên tầng thay quần áo.
Ngụy Anh vào phòng ăn, bà Lan đang nấu mì, bà thấy mấy bữa nay cậu cứ thấy mùi cơm là lại nôn nên bữa sáng không dám dùng đến gạo. Ngụy Anh tới gần hít hà mùi thơm đang tỏa ra từ chiếc nồi nghi ngút khói trên bếp, cười vui vẻ.
- Bác Lan, thơm quá ạ.
Bà Lan nhìn cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-gap-em-chinh-la-duyen-phan/1753335/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.