Một tối nào đó, Ngụy Anh lên phòng vẽ, lâu rồi cậu không cầm cọ vẽ, thời gian này xảy ra nhiều chuyện quá.
Ngụy Anh đứng tần ngần trước giá vẽ rồi lại đến tủ lấy ra cây sáo, cậu ngồi bên thềm cửa sổ, tiếng sáo bắt đầu ngân vang.
..."Nghe tiếng sáo cô độc muộn phiền...
...Mây đen phủ đêm dài đằng đẵng..."...
Lam Phong đứng bên ngoài ban công, tiếng sáo văng vẳng khiến anh mơ hồ, âm điệu quen thuộc, anh nghĩ mãi không ra. Rồi như có điều gì xui khiến bước chân anh đi theo tiếng sáo, Lam Phong đến trước cửa phòng tầng 3, trong trí nhớ của anh phòng này bỏ trống vậy mà lại có tiếng sáo ngân vang từ đây.
Lam Phong đẩy cửa vào, người ngồi bên thềm cửa sổ vẫn không hề hay biết. Lam Phong ngẩn người, sao lại vẫn là cậu? Phòng không để đèn, chỉ có ánh sáng từ bóng đèn cao áp dưới sân hắt lên, thân ảnh của cậu lại càng trở nên cô độc như tiếng sáo kia.
Âm điệu dứt, Ngụy Anh áp bàn tay vào ô kính, tự nói chuyện một mình.
- Lam Phong, sao anh lại có thể quên em chứ, anh quên rồi em phải làm thế nào?
Cậu im lặng. Lam Phong đứng yên, nghe rõ từng lời, rồi anh rời đi không một tiếng động.
Nửa đêm, Ngụy Anh nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, đèn phòng làm việc vẫn sáng, cậu vào bên trong đánh răng rồi tới giường ôm chăn gối ra sopha nằm, vẫn như lúc mới đầu, không dám nằm trên giường của anh.
Lam Phong làm việc xong đi ra, lúc qua sopha chân liền dừng lại, cậu đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-gap-em-chinh-la-duyen-phan/1753334/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.