Ngụy Anh đến bên bàn ăn ngồi xuống, còn chưa ấm chỗ thì bà Lan bê bát cơm để trước mặt cậu, Ngụy Anh vừa ngửi thấy mùi cơm liền đứng dậy chạy một mạch lên trên phòng. Lam Phong nhìn cậu như thế thì có điều khó hiểu, mấy tối nay cứ đến bữa cơm cậu lại như vậy. Anh đứng lên còn chưa kịp bước đi thì Cố Hạo đã mau miệng nói với cha mình.
- Để con lên xem cậu ấy thế nào?
Rồi nhanh chóng chạy nhanh theo cậu. Lam Phong đứng nhìn, hàng lông mày khẽ nhíu lại.
Ngụy Anh ôm bồn rửa mặt một lúc mới thở hổn hển, nhìn vào trong gương cậu thấy sắc mặt mình rất tệ. Ngụy Anh lấy khăn lau mặt rồi đi ra khỏi nhà vệ sinh. Cố Hạo đã đứng chờ ở đó, anh đưa cho cậu cốc nước ấm.
- Cậu ổn chứ?
Ngụy Anh mệt mỏi.
- Tôi ổn, không biết tình trạng này khi nào mới hết?
Cố Hạo.
- Tôi nghe bác sĩ Trịnh nói cũng phải mất từ một đến ba tháng.
Ngụy Anh đi đến sopha ngồi xuống.
- Có như này mới hiểu được cảm giác của các chị em, thật khó chịu.
Cố Hạo.
- Vậy giờ tôi mang canh lên cho cậu nhé, lúc chiều tôi có dặn bác Lan nấu canh gà hầm sâm cho cậu rồi. Cậu lúc này phải cố gắng ăn uống, sức khỏe là của hai người đó.
Ngụy Anh gật đầu.
- Làm phiền anh nhiều rồi.
Cố Hạo.
- Không có gì, cậu ngồi đây nghỉ đi, tôi xuống sẽ lên ngay.
Cố Hạo nói xong thì đi ra khỏi phòng, đến cửa anh gặp Lam Phong đang ở đó.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-gap-em-chinh-la-duyen-phan/1753333/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.