Sau khi Lam Phong bỏ đi Ngụy Anh cũng chẳng còn tâm trạng đi chơi nữa, cậu cảm thấy ngực có chút khó thở liền bảo Cố Hạo.
- Chúng ta về thôi, tôi thấy không khỏe.
Cố Hạo gật đầu rồi gọi taxi, bọn họ về thẳng Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Lam Phong đi đến quá trưa mới về, lên đến phòng thấy Ngụy Anh đang ngồi trên ghế, mắt nhìn vào laptop mà tay không động đậy gì. Anh bỏ áo khoác ra rồi nói.
- Không nghỉ trưa sao?
Ngụy Anh nghe tiếng anh thì ngẩn ra, cậu mải suy nghĩ mà anh về lúc nào không hay. Ngụy Anh đứng dậy.
- Anh hình như đi chơi rất vui?
Lam Phong nhìn cậu.
- Em nói gì?
Ngụy Anh.
- Em nói anh rất thích gặp Lina phải không?
Lam Phong.
- Cô ấy là bạn tôi, lại từ xa xôi đến đây, không có ai thân quen nên tôi không thể để cô ấy một mình được.
Ngụy Anh cười nhạt.
- Thật tội nghiệp quá, cô ta vẫn rất biết cách lôi kéo anh.
Lam Phong thấy cậu thật lạ, anh khẽ nhíu mày.
- Em có thái độ gì với Lina vậy?
Ngụy Anh.
- Chẳng có gì, chỉ là không muốn anh tiếp cận với cô ta nhiều thôi.
Lam Phong.
- Em thì hiểu gì về Lina hả? Đừng có xét nét về người khác như thế.
Ngụy Anh thở hắt ra.
- Cũng không trách anh được, dù sao những chuyện đó anh đã sớm quên rồi.
Nói xong cậu bỏ đi ra khỏi phòng, hình như vừa rồi cậu có chút không kiềm chế. Lam Phong nhìn cậu đi ra mà thấy bực bội, lời nói của cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-gap-em-chinh-la-duyen-phan/1753336/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.