Cố Hạo nhìn bộ dạng ngạc nhiên của Lam Phong lại nói tiếp.
- Cậu biết tôi trước giờ không hay đùa mà. Hai người quả thực đã kết hôn, cậu nhìn tay mình đi.
Lam Phong giơ tay mình lên, nơi ngón áp út có đeo một chiếc nhẫn, rồi anh liếc nhìn Ngụy Anh, người đó cũng đeo một chiếc giống anh. Lam Phong nét mặt thay đổi, từ bất ngờ chuyển sang không cam tâm.
- Nhất định là cha tôi đã ép buộc tôi phải cưới cậu ta dựa vào di nguyện của mẹ tôi. Tôi không chấp nhận người này là vợ mình, sao lại có thể coi một nam nhân là vợ chứ.
Cố Hạo bất bình.
- Thiếu gia, cậu không thể nói thế, hai người vốn đang rất hạnh phúc.
Lam Phong cười nhếch mép.
- Hạnh phúc mà sao tôi không có chút ấn tượng nào về cậu ta hả?
Cố Hạo nghe vậy thì không biết phải nói thế nào nữa, anh đành nhún giọng.
- Lúc này cậu mới khỏe lại được một chút không nên nghĩ ngợi nhiều, mau nghỉ ngơi đi.
Lam Phong đi đến giường ngồi xuống.
- Bao giờ tôi có thể xuất viện?
Cố Hạo.
- Theo như cậu Trịnh nói thì hai ngày nữa nếu thiếu gia không có vấn đề gì có thể xuất viện.
Lam Phong gật đầu, lưng dựa vào thành giường, hai tay để trước bụng đan vào nhau. Rồi bất chợt nói.
- Lina bảo sẽ sang đây gặp tôi, tôi muốn mau có thể về nhà, tôi không muốn cô ấy nhìn thấy bộ dạng của tôi như thế này.
Cố Hạo tay đang vén chăn cho Lam Phong liền dừng lại, khẽ run lên. "Sao lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-gap-em-chinh-la-duyen-phan/1753328/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.