Sau hai ngày cuối cùng Lam Phong và Ngụy Anh cũng được xuất viện. Cố Hạo mở cửa xe, Lam Phong bước ra đi một mạch vào trong, Ngụy Anh nhìn theo khẽ thở dài rồi cùng Cố Hạo mang đồ vào nhà.
Lam Phong lên phòng, cảm thấy phòng có gì đó khác. Anh mở khuy áo ở cổ tay rồi đến tủ lấy quần áo để thay, cánh cửa tủ vừa mở ra Lam Phong liền nhíu mày, tủ của anh sao lại có đồ của người khác?
Lam Phong đứng ở cửa gọi lớn xuống dưới.
- Cố Hạo, lên đây.
Cố Hạo lên tới nơi, Lam Phong nhìn thấy liền nói.
- Cậu biết tôi ghét nhất dùng chung đồ với người khác cơ mà, tại sao lại có đồ của ai treo trong tủ của tôi vậy hả?
Cố Hạo nhìn tủ quần áo.
- Đây là...
Ngụy Anh đi ngay phía sau liền lên tiếng.
- Để tôi mang đi chỗ khác.
Nói rồi cậu bước đến bên tủ dỡ hết đồ của mình ra khỏi đó, Cố Hạo nhìn cậu.
- Tiểu thiếu gia.
Ngụy Anh nhìn anh lắc đầu rồi đưa cho anh ôm bớt đồ phụ mình sau đó mang lên phòng vẽ.
Cố Hạo vừa treo quần áo của Ngụy Anh vào tủ vừa nói.
- Sao khi nãy cậu không để tôi nói?
Ngụy Anh.
- Lam Phong mới khỏe lại, tôi không muốn anh đôi co với anh ấy, chỉ là chuyển quần áo treo sang tủ khác thôi mà, không có gì to tát cả.
Cố Hạo nhìn Ngụy Anh, anh biết cậu đang phải cố gồng mình để chịu đựng, anh chẳng biết nói gì nữa mà chỉ có thể thở dài. Ngụy Anh bước tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-gap-em-chinh-la-duyen-phan/1753329/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.