Trịnh Khải Tinh cùng y tá đưa Lam Phong đi chụp kiểm tra lại não rồi lại đưa anh về phòng. Lam Hải và Giang Ái Ly, Giang Hoài Ân, Cố Hạo liền kéo anh ra ngoài hành lang, sốt ruột hỏi.
- Tình hình thế nào? Sao A Phong lại như vậy?
Trịnh Khải Tinh nhìn mọi người đáp.
- Đây là một dấu hiệu của chấn động thần kinh do va chạm mạnh nên có thể dẫn đến mất đi một phần ký ức.
Lam Hải hỏi tiếp.
- Nhưng tại sao A Phong không quên những người khác mà lại quên A Anh?
Trịnh Khải Tinh.
- Điều này thật khó lý giải. Có thể ký ức về người đó là quá đau khổ hoặc quá quan trọng mà cậu ấy đã cất sâu trong tâm trí nên có thể tạm thời bị xóa bỏ.
Giang Ái Ly cũng lên tiếng.
- Vậy khi nào có thể phục hồi?
Trịnh Khải Tinh trầm ngâm.
- Thông thường thì từ ba đến sáu tháng, cũng có thể ít hơn hay dài hơn, hoặc...
Giang Hoài Ân không đợi được mà hỏi.
- Hoặc sao?
Trịnh Khải Tinh.
- Hoặc có khi không thể lấy lại được.
Giang Ái Ly vịn vào tay em trai run rẩy.
- Nếu A Phong không nhớ ra được thì A Anh của chúng ta phải làm sao?
Giang Hoài Ân đỡ cô ra ghế ngồi.
- Chị đừng lo lắng quá, Lam Phong nhất định sẽ nhớ lại, anh ấy yêu Ngụy Anh thế cơ mà.
Lam Hải tiếp lời.
- Đúng thế, lúc này chúng ta phải bình tĩnh để tiếp thêm sức mạnh cho A Anh.
Cố Hạo nhìn Trịnh Khải Tinh, nói nhỏ.
- Tôi đang lo tiểu thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-gap-em-chinh-la-duyen-phan/1753327/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.