Cố Hạo về đến nhà, đi thẳng lên trên phòng Dương Hoa Yến, gõ cửa. Dương Hoa Yến ra mở, còn chưa kịp nói thì đã bị Cố Hạo ném thẳng mấy tấm ảnh vào mặt, anh đanh giọng.
- Là cô, chính cô đã làm trò này đúng không? Giờ cô thỏa mãn chưa? Họ nằm đó đã đúng ý cô chưa?
Dương Hoa cúi đầu im lặng, cô thực sự khá sốc khi thấy Lam Phong và Ngụy Anh xảy ra chuyện này. Vốn dĩ muốn chia rẽ họ nhưng không ngờ mọi chuyện lại xảy ra ngoài ý muốn như thế. Dương Hoa Yến cũng đã đến bệnh viện nhưng sợ không dám đi vào, cô không dám đối diện với con người đang giận dữ trong đó. Lúc này đây chỉ có thể phân bua.
- Tôi không cố ý, cũng bởi anh ta không nói rõ, tôi lúc đó chỉ không muốn anh Phong bị lừa dối thôi, tôi không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy.
Cố Hạo tức đến run người, anh chỉ hận mình không thể tự tay mà bóp chết người đang đứng trước mặt. Anh gằn từng tiếng.
- Cô...cô tốt nhất nên mau cút khỏi đây đi, cả tôi hay họ đều không muốn nhìn thấy cô xuất hiện trong ngôi nhà này nữa.
Cố Hạo quay người định bước đi, rồi lại nhìn Dương Hoa Yến lần nữa, giọng mang sắc khí.
- Nếu bọn họ vì cô mà xảy ra chuyện gì một lần nữa thì tôi sẽ không ngại phạm pháp đâu.
Nói rồi anh bỏ đi về phòng Lam Phong lấy ít đồ cho Ngụy Anh. Dương Hoa Yến mồ hôi rịn trán, Cố Hạo chưa bao giờ nhìn đáng sợ như vậy. Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-gap-em-chinh-la-duyen-phan/1753326/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.