Cố Hạo mở cửa xe, Lam Phong liền đỡ tay cậu bước xuống. Ngụy Anh nhìn anh mỉm cười.
- Em tự đi được mà, đâu có yếu đuối như mấy cô gái đâu.
Lam Phong.
- Anh biết em tự làm được hết, nhưng anh vẫn muốn được em dựa dẫm vào anh.
Ngụy Anh cúi xuống đan bàn tay mình vào tay anh.
- Vậy hãy để bàn tay ấm áp của anh dẫn đắt em đi đến hết chặng đường đời này là được rồi.
Lam Phong cười nắm chặt tay cậu đặt lên tim mình.
- Được, anh sẽ không bao giờ để tuột mất bàn tay này đâu.
Ngụy Anh cười vui vẻ cùng anh đi vào nhà. Lam Hải từ trên tầng đi xuống, trông thấy cậu liền nói.
- Em đã khỏe hẳn chưa? Chuyện lớn như vậy sao không ai nói với anh một tiếng?
Ngụy Anh.
- Em không sao đâu anh, chỉ qua loa tí thôi à. Em dặn mọi người không nói vì sợ anh lo lắng, rồi Hoài Ân biết lại cuống lên.
Lam Hải.
- Không sao thì tốt rồi nhưng lần sau đừng giấu anh nữa nhé. Chúng ta là người một nhà cần phải lo lắng cho nhau.
Ngụy Anh.
- Vâng, lần sau em sẽ chú ý.
Lam Hải.
- Ừ, A Phong đưa A Anh lên phòng nghỉ ngơi đi, lát bác Lan nấu đồ xong anh sẽ bảo người mang lên phòng cho em.
Ngụy Anh đáp "Vâng" rồi để Lam Phong nắm tay mình đi lên phòng. Hai người đi nửa chừng thì gặp Dương Hoa Yến đang đi xuống, trông thấy anh cô nói.
- Anh về rồi à?
Ngụy Anh gật đầu.
- Ừ, không có gì nghiêm trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-gap-em-chinh-la-duyen-phan/1753317/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.