Lam Phong lúc này cũng không cần phải gồng mình lên nữa, anh để cho giọt nước mắt lăn dài, giọng nghẹn lại.
- Cha, nếu như Ngụy Anh có chuyện gì thì cha bảo con phải sống tiếp như thế nào?
Lam tổng tay đặt trên vai con run lên.
- A Phong, cha xin lỗi, tất cả là tại cha, cha đã ép các con đến bước đường này. Từ giờ trở đi cha sẽ tôn trọng chuyện cá nhân của các con, không sinh con cũng được, chỉ cần các con hạnh phúc là cha mãn nguyện rồi.
Lam Phong đứng dậy, anh ôm chặt cha mình, nước mắt lại lần nữa rơi ra. Cố Hạo và quản gia Cố nhìn thấy thế thì xúc động không thôi.
Chợt có tiếng gọi rất khẽ.
- Lam Phong.
Lam Phong liền rời cha mình quay ra, Ngụy Anh đang nhìn anh. Lam Phong mừng rỡ mà ngồi ngay xuống bên giường nắm tay cậu.
- Em tỉnh rồi.
Ngụy Anh chống tay muốn ngồi dậy, Lam Phong đỡ cậu lên rồi cứ thế ôm chặt cậu vào lòng.
- Xin lỗi em, lẽ ra anh không nên bỏ em lại mà đi như thế. Em có biết anh đã sợ đến mức nào không? Anh tưởng như mình không thở nổi. Ngụy Anh, anh không thể không có em.
Ngụy Anh đưa tay lên ôm qua người anh, cố sức gật đầu.
- Em cũng đã rất sợ, sợ anh bỏ em mà đi.
Lam Phong kéo cậu ra, nhìn vào đôi mắt đen láy đang lóng lánh nước kia.
- Chúng ta sẽ không bao giờ rời bỏ nhau.
Nói xong một giọt nước mắt lại lăn dài trên má anh. Ngụy Anh sững sờ, anh đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-gap-em-chinh-la-duyen-phan/1753316/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.