Lam Phong ngồi tựa lưng vào thành giường, laptop để trên đùi, vừa làm việc vừa ngó Ngụy Anh. Bây giờ là gần nửa đêm, cậu đã ngủ liền mấy tiếng đồng hồ rồi, anh tuyệt nhiên không bước chân ra khỏi phòng, luôn túc trực ở bên.
Ngụy Anh cựa mình, lông mày nhíu lại, miệng ú ớ không rõ, Lam Phong nhanh chóng bỏ laptop sang mặt tủ, tay vỗ nhẹ má cậu.
- Ngụy Anh.
Ngụy Anh đột nhiên ngồi bật dậy, trán mướt mồ hôi, ánh mắt hoảng loạn, miệng gọi.
- Lam Phong.
Lam Phong liền nắm vai cậu xoay về phía mình.
- Ngụy Anh, anh ở đây.
Ngụy Anh nhìn sang, rồi lại nhìn xung quanh, cậu nhận ra mình đang ở Lam gia, bất ngờ ôm chầm lấy anh.
- Lam Phong.
Lam Phong ôm lưng cậu vỗ về.
- Em an toàn rồi, có anh ở đây, không sao đâu.
Ngụy Anh tay ôm chặt anh, cả người cảm thấy lạnh toát. Lam Phong cảm nhận được cậu đang run lên, anh lo lắng kéo cậu ra mà Ngụy Anh nhất định ôm chặt lấy anh không chịu rời. Lam Phong yên lặng ngồi ôm cậu một lúc đến khi Ngụy Anh đã bình tâm lại, cậu chủ động buông tay ra. Lam Phong nắm bàn tay cậu đưa lên môi hôn, mắt nhìn vào gương mặt thân thương ấy, nhẹ nhàng.
- Anh sẽ luôn ở bên em, sẽ không để chuyện này xảy ra lần nào nữa.
Ngụy Anh gật đầu, giọng còn có chút hoảng loạn.
- Họ nói với em là anh đợi ở trong đó, lúc em vào thì không có ai, quay ra cửa đã bị khóa từ bên ngoài. Em gọi vọng ra mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-gap-em-chinh-la-duyen-phan/1753268/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.