Ngụy Anh mang một đĩa táo đặt lên bàn làm việc của Lam Phong. Cậu lấy dĩa cắm vào miếng táo rồi đưa cho anh.
- Anh ăn đi, ngon lắm.
Lam Phong.
- Em cứ để đó, làm xong anh sẽ ăn.
Ngụy Anh.
- Vậy để em cầm cho anh ăn.
Lam Phong.
- Không cần đâu.
Ngụy Anh trừng mắt.
- Anh không ăn chứ gì, vậy em ăn hết.
Ngụy Anh nói xong đưa miếng táo vào miệng cắn một cái, Lam Phong rất nhanh kéo cậu sát lại gần, dùng môi hôn rồi đoạt lại miếng táo trong miệng của cậu và vui vẻ nhai miếng táo đó. Ngụy Anh tròn mắt.
- Không ngờ anh còn có kỹ thuật này, thật lợi hại a.
Lam Phong cười kéo cậu ngồi lên đùi.
- Táo rất ngon.
Ngụy Anh khoanh tay trước ngực, mắt lườm xéo anh.
- Gian manh, cáo già.
Lam Phong.
- Vừa rồi còn khen anh cơ mà, sao giờ lại mắng rồi?
Ngụy Anh phồng má.
- Là em khen nhầm, không ngờ Lam Phong anh yêu đương điêu luyện thế? Nói xem, anh đã yêu bao nhiêu người rồi?
Lam Phong bẹo má cậu.
- Em là người đầu tiên.
Ngụy Anh.
- Không tin được, anh lấy táo thuần thục như thế.
Lam Phong cười, áp sát vào tai cậu.
- Tại anh muốn ăn táo của phu nhân.
Ngụy Anh mặt đỏ bừng, Lam Phong vẫn giữ nụ cười, nắm cằm cậu kéo lại gần. Gương mặt tuấn tú của Lam Phong chỉ cách cậu vài cm, cặp mắt nâu như có một lớp tà mị mê hoặc lòng người nhìn cậu đầy chờ đợi. Ngụy Anh như bị thôi miên, chủ động ôm qua cổ anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-gap-em-chinh-la-duyen-phan/1753258/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.