Lam Phong lên đến phòng, ngồi chờ một lúc thì Ngụy Anh cũng ra khỏi phòng tắm. Cậu nhìn thấy anh, không nói gì. Lam Phong nhìn cậu, gọi.
- Ngụy Anh.
Ngụy Anh nghe thấy anh gọi mình nhưng cũng không để tâm mà đi ra ghế ngồi, tay cầm khăn bông lau tóc. Lam Phong đứng dậy, đến gần ghế.
- Em không nghe thấy tôi gọi sao?
Ngụy Anh dừng tay.
- Anh có việc gì?
Lam Phong.
- Xin lỗi việc hôm nay, tôi không phải là cố ý.
Ngụy Anh.
- Anh không cần phải xin lỗi, tôi đã nói rồi, tôi sẽ không xen vào việc cá nhân của anh, hai người làm gì cũng không liên quan đến tôi.
Lam Phong nhíu mày.
- Em là có ý gì?
Ngụy Anh.
- Tôi chẳng có ý gì cả, anh đã làm gì thì anh tự biết.
Cậu đứng dậy toan bước ra khỏi phòng thì tay đột nhiên bị kéo lại.
- Em đứng ở đó.
Ngụy Anh quay ra thấy mắt anh đang chăm chăm nhìn mình. Cậu cố rút tay mà không được.
- Anh bỏ tay tôi ra.
Lam Phong.
- Em lại định đi đâu?
Ngụy Anh.
- Tôi lên phòng trên làm việc.
Lam Phong.
- Em làm ở đây đi.
Ngụy Anh.
- Tôi không muốn.
Lam Phong giọng kiên định.
- Tôi nói em ở đây thì hãy ở đây đi.
Ngụy Anh nhìn anh như vậy thì cũng chùn bước, bộ mặt lạnh băng như đá, giọng gằn từng câu, nhìn như kiểu có thể nuốt chửng cậu bất cứ lúc nào. Ngụy Anh lên tiếng.
- Anh nói chuyện được rồi, giữ tay tôi làm gì.
Lam Phong bỏ tay cậu ra, Ngụy Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-gap-em-chinh-la-duyen-phan/1753246/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.