Ngụy Anh đi đến gần Cố Hạo.
- Đẹp lắm, anh lấy bộ này đi.
Cố Hạo cười.
- Vâng.
Lam Phong bước từ phòng thay đồ ra, Ngụy đang nói chuyện với Cố Hạo, thấy anh mặt liền ngây ngốc.
- Đẹp quá, anh đúng là cực phẩm nhân gian.
Ngụy Anh tiến sát gần, không kiểm soát hành động của mình, tay vuốt chỉnh lại vạt áo cho anh.
- Sao anh có thể mặc đẹp đến vậy?
Lam Phong nhìn cậu, bộ mặt ngốc cùng cử chỉ vô thức kia khiến tim anh đập rộn ràng, nhưng anh lại cất giọng lạnh tanh.
- Em nhìn đủ chưa?
Ngụy Anh ngẩn ra.
- Hả???
Rồi lúc này mới ý thức được mình đang đứng gần anh quá, cậu vội lùi lại.
- À..đủ..đủ rồi.
Lam Phong không nói gì nữa, anh quay lại phòng thay đồ. Ngụy Anh huých Cố Hạo.
- Anh ta rất đẹp đúng không?
Cố Hạo cười.
- Nhị thiếu gia vốn luôn đẹp mà.
Ngụy Anh lẩm bẩm.
- Sao giờ tôi mới nhận ra anh ta đẹp nhỉ?
Cố Hạo nghĩ "Bởi hai người có khi nào nhìn nhau tử tế đâu".
Lam Phong đi ra, nhìn nhân viên.
- Gói lại hết cho tôi đồ họ đã thử.
Ngụy Anh tròn mắt, đến gần đưa tay đặt lên trán anh.
- Gì cơ, gói hết chỗ này, mấy chục bộ, anh có bị ấm đầu không?
Lam Phong nắm tay cậu bỏ xuống.
- Phần thưởng vì em đã khen tôi.
Rồi anh bỏ đi ra ngoài trước, Ngụy Anh nhìn theo lẩm bẩm.
- Anh ta điên rồi.
Cố Hạo cùng mấy cô nhân viên nhìn cậu, tủm tỉm cười.
Ra khỏi shop thời trang, Ngụy Anh quay người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-gap-em-chinh-la-duyen-phan/1753236/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.